"Suỵt, đừng lên tiếng, nếu không thì... khà khà, mày hiểu mà." Tô Điềm đem những lời này trả lại cho Trương Đại Cường.
Khác với ánh mắt đáng khinh lúc đó của hắn ta, trong mắt của Tô Điềm chỉ có rét lạnh, nhét hai nắm cỏ dại vào miệng hai người đang nằm trên đất. Nhìn khuôn mặt hoảng sợ của bọn họ, Tô Điềm lạnh lùng cười một tiếng, ác giả ác báo, coi như cô đang thay trời hành đạo có được không nhỉ?
Lưu Lan muốn bò dậy nhưng mãi không bò được, bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Điềm quét tới, lá gan nhỏ chỗ cỏ dại trong miệng ra cũng không có, hai tay Lưu Lan nắm chặt bùn đất ẩm ướt, trợn tròn mắt, chị ta không biết Tô Điềm muốn làm cái gì nữa.
"Như này mới ngoan nha, còn mày có ngoan hay không?" Giọng nói mềm mại của Tô Điềm vang lên trong khu rừng nhỏ, rơi vào tai Trương Đại Cường, không khác gì tiếng ma thổi trong gió, quả thật dọa chết người rồi, nhưng hắn ta chỉ có thể vội vã gật đầu, hắn ta không thể tin được, một cô gái nhìn gầy yếu như thế lại có sức lớn như vậy, hắn ta làm thế nào cũng không đứng dậy được.
Tô Điềm nhấc chân bước đi qua đầu Trương Đại Cường, nhìn cành cây to bằng cánh tay, rất tốt.
"Có sợ không?" Tô Điềm từ trên cao nhìn xuống đôi mắt nhỏ của Trương Đại Cường, nhẹ giọng hỏi chậm.
Trương Đại Cường liên tục gật đầu, con mẹ nó, sao có thể không sợ chứ? Hắn ta nghĩ rằng lần này không cần bỏ tiền vẫn có thể cưới thêm một cô vợ nữa, không nghĩ tới bản thân lại bị người ta nắm trong tay, đều do con điếm ngu dốt Lưu Lan, chưa thèm thăm dò đã dám ra tay, chờ hắn ta trở về trừng phạt chị ta một trận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT