"Được." Tô Điềm nhìn thoáng qua cái cây này, không hiểu sao trông rất quen, khóe miệng co giật một cái, sau đó cô như một con khỉ, vèo vèo leo lên cây, chọn một cái cành vững chắc để ngồi.
Thì ra cái cây này là cái cây mà lúc trước cô với Trương Tú Tú cùng nhau ngồi, quả thật là đủ to, đủ chắc. Gặp phải lợn rừng vẫn rất tốt, ngoại trừ lúc bị húc có hơi lắc lư một chút, còn đâu không có gì để chê cả, chỉ cần bọn họ ôm chặt cây, không bị rơi xuống, vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Nhìn thoáng qua vị trí quen thuộc này, Tô Khải nhớ lại, đây chính là chỗ mà em gái suýt nữa bị con cọp vồ vào, bị nó làm thương, một thân máu me dầm dề, suýt nữa dọa chết anh ta rồi.
"Anh, em không sao hết, một vết sẹo cũng không có." Tô Điềm chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Tô Khải, vội vàng cầm tay anh trai, lúc này mới phát hiện tay của anh trai đang run lên, cô lập tức nói lời an ủi, cô biết anh trai đang nhớ tới chuyện lần trước cô bị thương.
Tô Điềm cảm thấy vô cùng áy náy.
Tô Khải nén lại sự sợ hãi trong lòng, sợ mất đi em gái, nói: "Sau này em phải hứa sẽ không dọa chúng ta như thế nữa."...
"Mấy người là?" Mẹ Tô nghi ngờ nhìn người ở trước cửa, bà không quen người này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play