"Kìa mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, đầu gối bà nội đang rất đau, em họ xuống tay quá nặng rồi, nói như thế nào đi nữa, không phải bà nội là trưởng bối của em ấy sao? Không ra thể thống gì quá rồi, chú hai với thím hai cứ nuông chiều Tô Điềm, sao có thể trơ mắt mà nhìn bà nội bị Tô Điềm đẩy ngã chứ?"
Tô Hiểu Vân cau mày, đau lòng nhìn đầu gối bà cụ Tô rách da xanh tím, không nhịn được oán giận mấy câu.
"Hừ, cả cái nhà đó là bọn không có lương tâm, lòng dạ bị ăn hết sạch rồi, nếu không nhờ có tao, con ranh chết tiệt mang tiếng ăn trộm kia còn có được mối hôn nhân tốt đến thế à? Có thể gả ra ngoài nhanh như sao? Người ta vừa ý con ranh kia tay chân không sạch sẽ, ai còn muốn nó nữa, không gả đi thì còn muốn dạng gì nữa." Bà cụ Tô cắn răng hung hăng mắng.
Bà cụ Tô căm hận muốn chết, một nhà thằng hai dám không nghe bà ta, trước kia làm gì như thế, sau khi chia nhà, tính tình lớn hẳn, biết vậy thì đã không chia nhà rồi. Nếu như không chia nhà, vậy thì bọn họ có thể chăn lợn kiếm công điểm, cuối năm chia lợn cũng là của bọn họ.
Công việc lái máy kéo sẽ là do con trai lớn của bà ta, làm gì có chuyện rơi vào tay thằng Tô Khải con hoang kia.
Bà cụ Tô càng nghĩ càng tức giận: "Ông già, sau khi con ranh chết tiệt Tô Điềm kia gả ra ngoài thì để nhà thằng hai quay về đi." Đến lúc đó còn sợ quản được cả nhà kia sao?
"Ừ." Ông cụ Tô cũng hối hận, không ngờ sau khi dọn ra ngoài, thằng hai liền vực dậy, con cái hiếu thuận, có lần ông ta đi ngang qua nhà thằng hai, bên trong truyền đến mùi thịt, từ đó về sau, mỗi ngày ông ta đều đi, mỗi một lần đều truyền ra mùi cơm trắng với thịt, còn có mùi bánh trứng gà nữa. Nếu như không chia nhà, như vậy những thứ này đều là của bọn họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play