Công an Trấn nghiêm túc nhìn về phía hai người ôm nhau run rẩy ở góc, còn cái người rên rỉ dưới chân, ông ta coi như không nhìn thấy, đừng nói là ở nông thôn, mấy tên cặn bã như vậy ở đâu cũng có, từ trong miệng những người này ông ta nghe là hiểu. Đây là người thấy tiền mờ mắt, muốn lén lút bán cô gái đi, một người bán, một người mua, có điều người mua lại giảo hoạt, nói là sợ bên kia nhận tiền liền trở mặt nên mới viết cái biên lai này, không quy kết thành tội lớn, nhưng cái nhà bán còn ác độc hơn nhiều, đó là cháu gái ruột, cháu gái ruột của mình đó, bọn họ nói bán liền bán, có thể thấy nhà này không phải là thứ tốt gì.
"Không có không có không có, đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm." Tô Hiểu Vân khóc lóc nói, bà nội hàng ngày làm loạn như vậy còn bị công an còng tay, chứ đừng nói chi tới chị ta.
Tô Hiểu Vân oán hận nhìn về phía ông cụ Tô, đều do ông già đáng chết này, nói Tô Điềm thì cứ nói, không kéo Tô Điềm xuống, lại để chị ta phải chịu tội, tại sao lại ngu đến thế chứ.
"Loại tay chân không sạch sẽ như này đúng là phải cho đi giáo dục một phen." Công an Trấn hù dọa nói.
Tô Điềm cảm thấy Công an Trấn này rất là chính trực, còn là một người nhiệt tình.
"Hôm nay làm phiền đồng chí công an rồi, chuyện này đã hơn một tháng, bọn tôi không truy cứu nữa, cho đứa nhỏ một cơ hội sửa chữa bản thân." Cha Tô thấy rõ ánh mắt của con gái, tiến lên phía trước nói với công an Trần.
Về phần bà cụ Tô khóc lóc thảm thiết như quỷ, ông không thèm liếc mắt một cái, cho đến khi thanh âm khóc tang đi xa, ông chỉ cảm thấy thoải mái, nhưng không thấy khó chịu một chút nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play