Lần nào đi cũng xách theo túi to túi nhỏ, tiền ăn phiếu vé, ngay cả quần áo của ông ta, Triệu Hải Hà cũng có thể mang về nhà mẹ đẻ. Ví dụ như ngày hôm nay, Triệu Hải Hà giống như không biết cha con bọn họ muốn ăn mấy cái đó, toàn bộ đều mang đi, trong lòng chỉ có nhà mẹ đẻ của mình, ông ta chỉ cảm thấy mệt mỏi, con cái đã lớn, nhìn đi, có thể qua thì qua, không thể thì rời đi.
Bên nhà Hồ Vĩ thì cãi nhau, bên Tô Điềm lại không xảy ra chuyện gì, nhìn cái người ăn xong vẫn chưa đi, không biết còn chuyện gì, đặc biệt là bộ dáng muốn nói lại thôi của cha mẹ, rõ ràng có lời muốn nói với cô.
"Nếu như nghe thấy ai nói gì khó nghe thì không cần nghe, không cần phản ứng bọn họ, biết chưa?" Mẹ Tô lo lắng nói, trải qua chuyện này, cho dù không phải lỗi của bọn họ, vẫn sẽ có người cho rằng đó là lỗi của bọn họ, Nếu ai đó nói gì cha mẹ Tô thì cha mẹ Tô có thể mắng lại, nhưng con gái da mặt mỏng, không thể chịu được lời của mấy bà tám mặt dày kia.
Tô Điềm thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng cái gì, hóa ra lại là chuyện này. Cô đâu phải là không có miệng, không có tay đâu, mắng không lại cô có thể ra tay đánh người mà.
"Cha mẹ, hai người đừng lo lắng, tính tình của con như nào, hai người đâu phải là không biết đâu." Cô dễ tính ăn gì cũng được, nhưng ghét nhất là ăn thiệt.
Sau khi an ủi cha mẹ xong, ánh mắt Tô Điềm ý bảo Tần Lâm Xuyên nhanh chóng rời đi, cô còn phải đóng cửa, đã muộn rồi, nên đi ngủ thôi.
"Chú thím, cháu có thể nói một câu với Điềm Điềm không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play