Tô Hồng Quân vừa thấy công an tới, trong lòng lập tức hoảng hốt, nhưng nghĩ lại, anh ta đã có Hồ Ái Hoa rồi, nếu Hồ Vĩ muốn bị mất mặt thì cứ cho người bắt anh ta xem.
Hồ Vĩ nhíu chặt mày, không ngờ Tô Hồng Quân lại khó chơi như vậy, công an đã tới tận nơi, thế mà anh ta còn có thể bình tĩnh tiếp tục trở lại nhà máy làm việc.
Công nhân trong nhà máy đều chán ghét trừng mắt nhìn Tô Hồng Quân, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, bọn họ không hề biết Tô Hồng Quân ở chung với bọn họ bấy lây nay hóa ra lại dám thế chỗ của người khác.
Bọn họ lại càng không biết, chính bản thân giám đốc Hồ cũng không biết hai năm nay vị trí này bị người khác thay thế, đúng là không thể tin được.
Thật ra không phải là chuyện khó tin lắm, giám đốc Hồ đã gặp qua Tô Khải, nhưng lúc ấy không phải do ông ta đích thân tới nhà, khiến người ta chui vào kẽ hở. Hơn nữa Tô Hồng Quân biết rõ, danh ngạch lúc ấy không phải cho mình, chỉ cần là giám đốc Hồ tìm cơ hội đến nhìn ân nhân cứu mạng một cái, nhưng Tô Hồng Quân chột dạ làm sao có thể để cho giám đốc Hồ bắt được, với cả, anh ta chưa đủ tư cách tham gia họp, đương nhiên là cứ thế trót lọt.
Ông cụ Tô và một nhà anh cả Tô héo rũ, mới qua một ngày mà cảm giác cả người đều bẩn đi không ít. Bà cụ Tô vào tù, không có ai hầu hạ ông ta, tuy rằng ông ta sống ích kỷ, một lòng nghĩ cho bản thân, nhưng rốt cuộc là người cùng nhau sinh sống mấy chục năm, bỗng dưng không còn ở bên cạnh, lại còn đi năm năm, ông ta rất oán hận một nhà Tô Điềm.
Cháo trong miệng nửa sống nửa chín, ông ta chỉ có thể cắn răng nuốt xuống, ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng đập cửa ầm ĩ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT