"Ơ, đây không phải là anh họ sao? Không phải anh đang làm việc trong nhà máy may à, tại sao gần đây lại rảnh rỗi chơi bời ở nhà thế? Không phải là không có việc chứ?" Tô Điềm híp mắt nhìn Tô Hồng Quân.
Trương Tú Tú đảo mắt một cái: "Điềm Điềm, em quên rồi sao, anh ta đã sớm bị đuổi việc rồi."
"Phải rồi, nhìn em này, haiz, trí nhớ này của em đúng thật là, còn không phải là do chuyện anh họ Tô Hồng Quân cướp vị trí làm của anh trai tôi xong bị người ta phát hiện rồi đuổi việc sao?" Đã không biết xấu hổ còn muốn chọc cô à.
"Mày... mày câm miệng lại." Mặt Tô Hồng Quân đỏ bừng lên, hận không thể xé rách cái miệng nhỏ chọc tức người khác của Tô Điềm.
"Làm sao thế? Tôi nói sai à?" Tô Điềm mặt vô tội.
"À, đúng rồi, chúng tôi đều đang tách ngô kiếm công điểm, tại sao anh lại ở đây đi dạo như lãnh đạo thế? Con trai thì đi dạo khắp nơi, có phải cha mẹ anh đang nằm ở nhà hay không? Ôi trời, cuộc sống của mấy người thật tốt, đâu như bọn tôi đâu, khổ quá mà." Tô Điềm phủi tay, vẻ mặt ủ rũ nhưng ánh mắt lại không hề che giấu sự khinh thường.
Sự khinh bỉ thẳng thừng kia khiến cả người Tô Hồng Quân nóng máu, đều do con ranh này , nếu không có nó, nhà bọn họ sẽ không biến thành như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play