"Ôi chao, Tô Điềm à, cháu làm thế có còn ra thể thống gì nữa không? Sao cháu có thể xuống tay với cô út luôn thương yêu cháu chứ? Cháu nhìn cháu đạp cô út ngã như nào này, còn không mau tiến lên đỡ cô út dậy." Trương Thúy Hoa vỗ tay đứng ở một bên, khoa trương nói, nhưng bà ta lại không có ý định đi đỡ Tô Tú Anh dậy.
Một đôi mắt to bằng đậu xanh xoay tròn, vừa nhìn đã biết đang có ý xấu.
"Tôi có ra tay mạnh lắm đâu, có lẽ bác cả nên đỡ cô út đứng dậy đi, tôi không dám, ban nãy tôi còn chưa làm cái gì, cô út đã chờ sẵn muốn tát tôi rồi, bây giờ tôi mà đi qua đỡ cô út dậy, chỉ sợ mặt của tôi sưng vù lên mất."
Tô Điềm thấy rõ Tô Tú Anh cố tình chờ cô hoặc là mẹ đi qua đỡ bà ta, vươn tay tát bọn họ mấy cái, nếu như ánh mắt kia có thể phóng đao, chỉ sợ cô với mẹ đã bị băm thành ngàn mảnh rồi.
Tô Điềm hạ quyết tâm không đỡ Tô Tú Anh, cũng không để mẹ Tô ra đỡ, cô đau lòng mẹ. Nể tình Tưởng Kiến Bình, cô đã nhẹ tay rồi, không hề dùng nhiều sức, làm gì đến mức không dậy nổi đâu.
Không còn cách nào khác, trước cái nhìn âm u của Tô Tú Anh, Trương Thúy Hoa phải đi tới đỡ người dậy.
"Nhìn bộ dáng này của cô út, chắc là muốn đến gây sự rồi, vậy thì chúng ta đứng ở ngoài này nói chuyện đi!" Nếu không để bọn họ đi vào có khác gì rước sói vào nhà đâu, đem hết quần áo mới với thức ăn của bọn họ lấy đi. Trong phòng bếp mẹ treo rất nhiều thịt khô, chuẩn bị năm nay làm tiệc đón năm mới, những thứ này chắc chắn hai người kia không thể lấy đi được, nhưng sẽ phải cãi nhau một trận, cô thấy mệt muốn chết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT