Còn chạy tới tận đây để ăn đánh, mắng cô là cô đã không muốn nể mặt rồi, nói chi tới Tô Tú Anh còn dám mắng mẹ của cô. Người nhà của cô không tới phiên nhà ông cụ Tô lên án, bọn họ không có tư cách.
"Con bé này, tay có bị đau không? Cầm lấy cái này này." Mẹ Tô đau lòng, con gái quá xúc động, bản thân bị đau cũng không để ý, thật là, có con gái ở đây, bà không có đất dụng võ rồi.
Cổ họng Tô Điềm nghẹn lại, không ngờ mẹ lại nhét vào tay mình một cái ván gỗ to bằng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành.
"Chậc, cô út mắng thêm một câu, để tôi thử xem miệng của cô út cứng, hay là tấm ván của tôi cứng hơn?" Tô Điềm vuốt tấm ván gỗ trong tay, khá nhẹ. Nếu như là một cục gạch thì càng tốt, bởi vậy có thể thấy được, trước kia mẹ cô chắc chắn là một con hổ cái, hiện tại tính cách thật đang dần dần lộ ra rồi.
Tô Tú Anh muốn đánh lại không đánh lại, muốn mắng thì lại sợ bị Tô Điềm đánh, đều là tiến thoái lưỡng nan, bà ta chưa bao giờ phải chịu nhục như ngày hôm nay, Tô Tú Anh không hiểu, trước kia mấy người này nhát như chim cút, sao bây giờ lại thành diều hâu giơ móng vuốt thế này?
"Vợ thằng hai, có chuyện gì xảy ra thế này? Tú Anh muốn gặp anh hai mình, sao các con có thể ngăn không cho nó gặp chứ?"
Không lâu sau, ông cụ Tô được Trương Thúy Hoa với anh cả Tô dìu tới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play