"Nếu như mọi người không có gì để nói, tôi đi về đây." Cứ như vậy trôi mất một ngày nghỉ, cha Tô chưa kịp gần gũi với vợ con, phải chạy tới đây để cho bọn họ tính kế đã đành, lại còn phải nghe bọn họ chê trách mình?
"Mày!" Anh cả Tô tức giận, ông ta không thể tin là thằng hai lại cãi lại mình lần nữa, tức đến nghẹn.
Nhiều người như vậy mà không thèm chừa lại mặt mũi cho ông ta, vậy thì danh tiếng "anh cả" của ông ta vứt ở đâu mới được chứ?
"Được rồi, thằng cả, chúng ta nói chuyện chính trước, việc này để nói sau."Miễn cho lát nữa thằng hai tức giận rời đi, vậy thì chuyện của cháu trai cả phải làm sao bây giờ? Không thể trì hoãn thêm nữa.
"Chuyện gì? Cha nói, bọn tôi sẽ cố gắng giúp đỡ." Nhưng chuyện không thể giúp thì bọn họ không còn cách nào khác. Cả ngày nay Tưởng Kiến Bình bận rộn như con quay, thật vất vả mới tan tầm, muốn nghỉ ngơi một lát, lại bị gọi đến bên này, không biết là chuyện gì mà phải sốt ruột như vậy, mắt thấy trời đã tối đen, chờ đến lúc bàn xong chuyện thì chưa chắc đã quay về thị trấn được, Tưởng Kiến Bình không muốn.
Vừa nghĩ đến phải ngủ lại bên này, Tưởng Kiến Bình có chút cảm giác tội lỗi không nói nên lời, cho dù hiện tại nhà anh hai đã dọn ra ngoài, cho dù ông ta phải ở lại cũng sẽ không để cả nhà anh hai phải ngủ trong túp lều phía sau nhà. Chuyện như vậy xảy ra một lần đã để lại bóng ma trong lòng Tưởng Kiến Bình.
Lúc ấy mẹ vợ nói đã chuẩn bị xong chỗ ngủ cho bọn họ, anh hai đến nhà đại đội thôn ngủ, ai mà biết lúc nửa đêm Tưởng Kiến Bình thức dậy đi vệ sinh đã thấy cả nhà anh hai đáng thương nằm ở phía sau phòng chứa củi, lúc ấy thiếu chút nữa ông ta bị nhồi máu cơ tim rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT