Nửa giờ sau, mấy người từ trong miệng ông Cung biết được, những người ở trong nhà Tần Lâm Xuyên đã tới đây mười năm, nguyên nhân ông ta không ngăn cản là do phòng bỏ trống quá lâu, không có người ở, không có người quản. Bên trong có bao nhiêu hộ gia đình, thuê tổng cộng bao nhiêu năm, tiền thuê nhà hàng năm là bao nhiêu, ông ta đều ghi hết vào một quyển sổ nhỏ.
Sau đó bắt đầu nói đến ông ngoại Tần Lâm Xuyên với mẹ ruột của Tần Lâm Xuyên, ông Cung khóc một hồi, ông ta lớn hơn ông ngoại Tần Lâm Xuyên hơn mười tuổi, lúc trước cùng nhau làm việc, lúc này mới bảo vệ được bọn họ, cũng có một chỗ dung thân.
Ông Cung không phải là không muốn quản, mà là không quản được, bên ngoài ông ta chỉ có một căn nhà này, mà căn nhà của Tần Lâm Xuyên là của hồi môn ông ngoại Cố Thiếu Thành để lại cho con gái Cố Liên Ảnh, không ngờ Cố Liên Ảnh lại mất sớm, thậm chí là một xác hai mạng.
Cố Liên Ảnh là mẹ của Tần Lâm Xuyên.
"Cháu cảm ơn ông đã suy nghĩ cho cháu, chờ cháu thu dọn bên này xong xuôi, cháu sẽ mời ông qua nhà ngồi một chút." Tần Lâm Xuyên cảm ơn ông Cung, như vậy là rất tốt, ít nhất sẽ không bị chiếm nhà.
"Nói thì dễ lắm." Ông Cung thở dài, năm đó ông ta không còn cách nào, ngay cả nhà của ông ta rõ ràng còn có chủ nhân, thiếu chút nữa cũng bị người cướp, thậm chí còn một ngày ba chuyến định đưa người vào nhà ông ta.
"Cho dù không dễ dàng nhưng vẫn phải nghĩ cách lấy lại nhà, bọn cháu còn muốn ở đây một thời gian ngắn."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play