"Ông Cung, ông hiểu nhầm rồi, bọn cháu còn chưa rõ mấy người ở trong này là người như nào, không thể để cho ông mạo hiểm, cũng không thể để cho hàng xóm cũ của chúng ta mạo hiểm, nếu như bọn họ tức nước vỡ bờ, có khác gì làm hại mọi người đâu, lương tâm của bọn cháu sẽ không được yên ổn." Tô Điềm biết Tần Lâm Xuyên không giỏi ăn nói, chỉ có thể giúp Tần Lâm Xuyên giải thích với ông Cung.
"Là vậy sao, là ông hiểu nhầm rồi." Ông lão ngượng ngùng, oan uổng đứa nhỏ mất rồi.
Đám người Tô Điềm cười vui vẻ.
"Người bên trong có nghe thấy hay không, hôm nay bọn tôi tới đây để đòi lại nhà, rốt cuộc mấy người có chuyển đi hay không?" Tô Điềm đạp cửa, chờ khi nào bọn họ chuyển vào thì đổi cửa khác
"Đừng có trốn trong phòng không lên tiếng, tôi biết mấy người có ở nhà, mở cửa mở cửa mau mở cửa..." Trương Tú Tú vỗ mạnh cửa.
Tô Điềm vèo một cái quay đầu lại, hai mắt tỏa sáng nhìn Trương Tú Tú đập cửa, đây gọi là tiếng đạp cửa quen thuộc, cô đã nhìn thấy cảnh này ở trong phim truyền hình, bộ dáng dì Tuyết đập cửa đúng là cảnh kinh điển.
"Sao, sao vậy?" Ánh mắt Điềm Điềm thật đáng sợ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT