Mọi người nghe Tô Điềm nói lời, ríu rít bàn bạc với nhau, đưa ra kết luận cuối cùng, so với mất mạng, quay về ở phòng nhỏ còn tốt hơn.
Bọn họ vẫn nên chuyển về nhà của mình, tuy rằng nhiều năm như vậy không ở, nhưng nhà bọn họ vẫn ở đó, chẳng những ở đây mà bọn họ còn cho thuê ra ngoài. Vậy nên mới nói, bọn họ không phải không có nhà, mà là vì phòng quá nhỏ, lại có hơn mười người, đương nhiên bọn họ muốn có một căn nhà lớn hơn một chút. Nhà của Tần Lâm Xuyên bên này rất tốt, rất rộng rãi, nhưng bọn họ phải để lại mạng để ở, cùng lắm thì sau này bọn họ tiếp tục thuê thêm hai căn nhà nhỏ một chút, bằng không một căn nhà nhỏ làm sao chứa được hai mươi mấy người chứ.
Đầu tiên vẫn nên trở về đuổi khách thuê nhà ra ngoài, không thể cho người ta thuê nữa, nếu không bọn họ không còn chỗ ở.
"Mấy người mà sớm biết điều như vậy, mấy ngày nay đâu phải chịu khổ như thế, tốn không ít tiền của tôi đâu, mấy người đi mạnh khỏe nha, tạm biệt không tiễn."
Ai chà!
"Sao vậy?"
"Điềm Điềm, chỉ khi nào có người mất thì mới nói 'đi mạnh khỏe' thôi." Không nhìn thấy đám người kia tức mà không dám nói gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn bọn họ thôi sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT