"Đúng sai tự có lẽ phải của nó." Cung Tuấn làm sao có thể vì một người không quen mà làm chuyện có lỗi với cháu trai chứ, hơn nữa, vốn là bọn họ sai trước, bọn họ mà không chiếm nhà người khác thì có thể xảy ra chuyện này sao?
"Chú Cung, nhà ở của bọn cháu coi như lấy lại được rồi, nhưng bọn họ đã thu tiền thuê nhiều năm như vậy, cần phải lấy về." Tần Lâm Xuyên đem yêu cầu Tô Điềm nói ra.
"Đương nhiên, nhưng các cháu phải kiện lên."
"Không được không được! Nhà đã trả cho chúng mày rồi, chúng mày muốn ép chết tao à!"
"Không có chuyện tặng không bảy ngàn tám trăm đồng đâu." Tô Điềm trợn mắt, đối phó với bà lão này đã đủ lâu rồi.
"Tôi cảm thấy bà nên nhanh chóng trả lại tiền thuê nhà đi, như vậy tuy rằng đau lòng tiền, nhưng vẫn tốt hơn là đưa cả nhà bà vào tù, đừng nói tới chuyện có thể đi ra hay không, cho dù ra khỏi tù, trên lý lịch kia vẫn sẽ ghi lại án phạt, bà suy nghĩ kỹ đi." Muốn hủy hoại cả đời con trai hay là trả tiền, suy nghĩ thật kỹ đi.
Tô Khải cảm thấy có thể lén lút trả lại càng tốt, nếu báo án điều tra lại phải mất tận mấy ngày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT