Đúng là không biết xấu hổ, Tô Mộc Dao ngứa mắt Tô Điềm.
Rõ ràng là một đứa quê mùa, lại giống như đã từng chứng kiến thành phố phồn hoa hơn, chỗ này là thành phố Bắc Kinh chứ không phải là khe núi nhỏ của nó, có gì cao quý chứ. Rõ ràng là một đứa chân đất, nhưng Tô Điềm chưa từng lộ vẻ tự tỉ, người nông thôn phải có bộ dáng người nông thôn, tại sao phải học bộ dáng của người thành phố, mặc áo bào còn chẳng giống Thái Tử, chưa nhảy lên cành cao mà cứ ngỡ mình là Phượng Hoàng!
Ánh mắt Tô Mộc Dao dữ dằn không thèm che giấu ác ý, Tô Điềm không hiểu, rốt cuộc cô đã làm gì cô ta chứ?
"Cậu không bị bệnh gì chứ? Lúc nào cũng tự suy bụng ta ra bụng người, nói thật này, cô gái như cậu, tôi khinh thường vô cùng, muốn khiến tôi để mắt tới, cậu không đủ tư cách đâu, cậu thấy bản thân có cái gì đáng để tôi để mắt tới sao? Điều kiện trong nhà có quyền có thế, những thứ này đâu phải do cậu kiếm được đây, có gì mà khoe khoang chứ, cậu chẳng có cái gì đáng để tôi ghen tị."
Tô Điềm biết tim đen của Tô Mộc Dao, chỗ nào đau, cô lập tức đạp chỗ đó! Mỗi ngày đều bới móc cô, nhưng bản thân lại dùng lỗ mũi nhìn người khác, một bên muốn cho người ta nâng đỡ mình lên, một bên lại khinh thường người khác còn chưa tính, còn muốn hạ thấp người ta, ai chiều cho? Có phải cha mẹ cô ta đâu mà chiều.
"Tao không có, nhưng người nhà tao có." Tô Mộc Dao vẫn cho rằng Tô Điềm hâm mộ mình, kiêu ngạo đắc ý, không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào.
"Vậy cậu có cái gì mà đắc ý?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play