Cha Tô không thể nói lúc này tâm trạng lúc này của mình như nào, bình thường nói đã hết hy vọng với người nhà, tâm lạnh, nhưng rốt cuộc đó vẫn là người cha đã trao cho ông sinh mệnh, ông không đi không được.
"Làm sao bây giờ?" Tô Khải không muốn trở về nơi đó, nhưng anh ta biết điều đó là không có khả năng.
"Có thật không?" Hay lại gạt nhà bọn họ? Tô Điềm cảm thấy không thể nào, hơn nữa, làm sao mà nhà ông cụ Tô biết số điện thoại của cha được?
"Ông gọi điện thoại hỏi chú út đi, hoặc là gọi điện thoại cho đại đội trưởng." Mẹ Tô bình tĩnh nói, bà cũng không muốn trở về, nhưng lại sợ nhà kia tìm tới cửa, loại chuyện này, không phải nói không đi là xong.
Trong quá trình cha Tô gọi điện thoại hỏi thăm, Tô Điềm cảm thấy chuyến đi tới thành phố Dương Thành của cô chắc phải hủy rồi. Quả nhiên, sau khi điện thoại gọi điện xong, cha Tô nói trở về trấn Quan Bình một chuyến, nghe nói ông cụ Tô thật sự bệnh không dậy nổi, mong muốn được gặp mặt nhà bọn họ.
Thế nhưng Tô Điềm cảm thấy, ông cụ Tô coi như là muốn chết, muốn gặp cha của cô, không phải vì hối hận hoặc là nhớ tới cha Tô, mà là muốn hãm hại cha Tô một lần cuối, kiếm đồ tốt cho cháu trai cả mà ông ta thương yêu.
Không phải cô ác độc phỏng đoán lòng người, mà là người một nhà đó vốn là người ác, hỏng cả gốc rễ rồi, cha cô "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn", tre xấu mọc măng tốt, đúng là một người kiên cường, tâm trí chín chắn, không bị bầu không khí của cái nhà kia lây nhiễm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play