"Em gái, đây là người thân trong nhà cô em à? Tới đây đưa tiễn sao?" Bác gái tiếp tục quay sang hỏi mẹ Tô.
"Không phải đâu. Bác ơi, gia đình bác có sống bên bờ biển không?" Tô Điềm cười ha hả hỏi một câu.
"Không phải!" Đứa trẻ này không thông minh gì cả, hỏi vớ vẩn gì thế.
"Không phải thì sao bác nhiều chuyện thế? Bác gái này, cháu khuyên bác một câu, ăn nhiều rau xanh có lợi cho thân thể, ít xen vào việc của người khác mới sống lâu."
"Trời đất! Con ranh này, tại sao lại nói như thế? Mày đang rủa tao à? Cái gì gọi là xen vào việc của người khác?" Bác gái không chịu được nữa, gân cổ la hét.
"Bác là rết sao? Cái gì cũng có thể chen vào một chân, xe chở phân đi qua thôn của bác, có phải bác còn muốn cầm thìa lên nếm thử mặn nhạt như nào hay không? Bác đúng là rảnh rối, người khác đối phó với bác một hai câu là vì người ta lễ phép, bác còn muốn đạp lên mặt mũi của người ta, bác nghĩ mình là ai, bác nghĩ chúng ta thân lắm à? Chúng ta có quen nhau không? Quen đến mức có thể tùy ý hỏi thăm chuyện nhà người khác sao?" Tô Điềm trợn trắng châm chọc bác gái kia.
Vừa rồi mẹ Tô nói bọn họ vốn là người nông thôn, vẻ mặt khinh bỉ ghét bỏ của bác gái, cô nhìn thấy rõ ràng, nếu đã ghét bỏ thì đừng có hỏi nữa có được không, cứ liên tục hỏi không dứt, đúng là không biết xấu hổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT