"Anh có bị ngu hay không? Có phải bị ngu hay không? Suốt ngày nói em ngốc, nhìn anh xem, rốt cuộc là ai ngốc hơn? Bị thương rồi mà không biết ngoan ngoãn nằm im sao?" Tô Điềm nức nở vừa khóc vừa nói, nếu không phải cô đau lòng anh trai, cô đã sớm đấm cho hai cái rồi, cha mẹ mà thấy thì đau lòng đến mức nào chứ! Chỉ sợ hai người sẽ bị dọa chết mất.
Tô Kình hoảng sợ, sốt ruột cuống quít tiến lên muốn đỡ người dậy, lại không biết nên ra tay như thế nào, anh ta thấy trong sự khẩn trương của mình còn có một tia đau lòng, thật sự đau lòng, Tô Kình cảm thấy bản thân bị bệnh rồi, thậm chí còn đau lòng khi Tô Điềm khóc nữa, từ khi nào anh ta có cái tật xấu này rồi?
Bọn họ không phát hiện có người ẩn núp ở đó, hiện tại không biết còn tên buôn người nào đang lẩn trốn hay không? Anh ta phải mau chóng báo cho Đại tá, đem chỗ này lục soát thêm một lần nữa.
"Phải đưa anh trai tôi đến bệnh viện trước." Tô Điềm sợ càng kéo dài thời gian thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của Tô Khải, cô không muốn có một người anh trai "tay không thể xách, vai không thể gánh" đâu, cô càng không muốn người anh trai rạng rỡ với tương lai tươi sáng trở nên buồn chán, tuột dốc không phanh.
"Được, chúng ta lập tức sắp xếp xe đưa cậu ấy đến bệnh viện." Nếu không phải Tô Kình cần ở đây hỗ trợ Đại tá, anh ta còn muốn đi theo.
Tô Kình bảo Nghiêm Lỗi tự mình lái xe đưa Tô Khải đến bệnh viện, chờ sắp xếp xong xuôi thì phải báo lại cho anh ta biết.
Lúc này Tô Điềm không quan tâm tới người khác, cùng Trương Tú Tú đi theo Tô Khải đến bệnh viện, sốt ruột ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, cô đã nhìn thấy nó, uy lực của một phát súng kia rất lớn, đạn bắn xuyên qua cả da thịt, cô đau lòng muốn chết rồi, hận không thể băm vằm mấy tên buôn người kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT