"Mau đi thôi, đến xong thì chúng ta liền trở về nghỉ ngơi, mấy đứa đứng đó làm cái gì đấy?" Cha Tô đi nửa ngày, vừa quay đầu mới phát hiện con trai con gái cùng con rể còn đứng ở cửa lớn, không biết đang nói cái gì. Nửa năm nay, cha Tô đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, ông không còn sợ hãi nữa, tình thân, tình cha con đều trở nên lạnh nhạt, sao mà sợ chứ.
"Con tới đây con tới đây!" Tô Điềm lôi kéo hai người vội vàng đuổi theo.
Trên đường gặp mọi người đều chào hỏi một tiếng, cả nhà Tô Điềm cười ha hả tán gẫu một hai câu, mặc kệ ở nơi nào, con người chính là như vậy, khi bạn nghèo, rõ ràng không tới nhà họ cũng chẳng đụng vào đồ của họ, nhưng bọn họ vẫn sợ hãi, ghét bỏ, xem thường, cho dù bạn giúp bọn họ, bọn họ còn có thể chèn ép ngược lại, nhưng khi đứng lên rồi, mọi thứ lại đảo ngược lại.
Lúc Tô Điềm tiến vào cửa lớn nhà họ Tô, ngẩng đầu xung quanh, vẫn mơ hồ giống như trong trí nhớ của cô, cửa lớn nhà họ Tô vĩnh viễn cao lớn như vậy, luôn luôn được quét sạch sẽ, không có bát kỳ lỗ hổng nào. Hiện tại, cánh cửa vẫn cao lớn như thế, nhưng lại giống như suy sụp dần giống con người ở trong này, cửa đầy lá rụng với phân chim nước tiểu, trên tường đầy lỗ thủng với cỏ dại.
À, cũng đúng thôi.
Trước kia còn có bọn họ bị bà cụ Tô bắt quét dọn sạch sẽ mỗi ngày, nhưng hiện tại không có ai để cái nhà này bắt quét dọn nữa rồi.
Trương Thúy Hoa không phải người thành thật chịu khó như mẹ Tô, lại không có bà cụ Tô quản lý, đương nhiên sẽ không tự giác đến làm những việc này, cho nên mới bẩn thỉu đến thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT