Lần đầu tiên Tô Hồng Quân cảm thấy bản thân đã làm ra quyết định sai lầm.
Cha Tô trào phúng cười, bọn họ từ ngoài cửa đi vào trong sân, ông không tin người trong phòng không nhìn thấy bọn họ hay là không nghe thấy có người đi vào. Nhất định phải chờ Trương Thúy Hoa chèn ép bọn họ một trận rồi mới chui ra, nếu không phải ông nói muốn rời đi, chắc gì đôi cha con này đã ló mặt ra ngoài, có khi còn ở bên trong chờ chê cười bọn họ.
"Ầy, biết rồi."
Tô Điềm nhìn về phía Hồ Ái Hoa vừa mới ra cửa đã ngáp, nếu không phải Tô Hồng Quân gọi người ra, cô còn tưởng rằng chị ta không có ở đây, chậc chậc chậc! Thay đổi nhiều quá, không còn coi trọng chị ta nữa sao?
"Người lớn cả rồi mà một chút lễ nghĩa lại không hiểu, đến cửa nhà người khác thì phải ngẩng đầu mà đi vào. Làm con cái không hiểu, chẳng lẽ làm cha mẹ cũng không hiểu à? Nửa năm không gặp cha mẹ anh em trong nhà, đến tận nhà làm khách đến thăm mà không biết mang theo chút đồ sao?"
Cha Tô vừa giơ chân lên lại buông xuống, cái gì gọi là không hiểu lễ nghĩa? Cái gì gọi là không mang theo đồ? Lúc trước đồ ông cầm tới đây là cho chó ăn à? Nhiều đồ như vậy mà vẫn không đủ? Nếu mỗi ngày ông đều đến thăm cha mẹ mình, có phải mỗi lần đều muốn ông phải xách đồ theo đúng không? Không mang theo đồ đạc thì không được vào nhà chứ gì? Loại quy củ này chỉ sợ không ai chịu đựng được đâu, công nhân lao động ba mươi ngày mới được phát lương một lần, chẳng lẽ phải tính đúng hạn? Nếu là trường hợp này, ông đã không đến rồi, ông không giàu đến thế đâu.
Chát!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT