Ông không hề có chút vui mừng nào vì mẹ của mình từ trong ra ngoài, ông rõ ràng nhớ được là vì lý do gì mà bị đưa vào đó, trái tim ông đến giờ vẫn lạnh lẽo, đó là con gái của ông, cháu nội của bà ta đấy, phải có bao nhiêu tâm độc mới có thể bán cháu nội cho một tên ngốc.
Cha Tô dữ dội nhắm mắt lại, mở ra khi bên trong sáng sủa.
"Cha đừng lo lắng, chúng ta đi xem bà nội có hối hận không nhé?" Người xấu suốt đời làm sao có thể trong nửa năm thời gian hối hận sửa chữa được.
Cha Tô cười đắng, ông sắp bốn mươi tuổi rồi, lại phải nhờ con gái an ủi, thật là sống càng ngày càng lùi.
Tô Điềm ở cửa nhà họ Tô nghe một lát, thật là con cháu hiếu thảo! Nghe bên trong tiếng hỏi han ân cần tiếng cười tươi tắn, tình tiết này sớm muộn gì cũng sẽ bị phá vỡ, vì cả nhà bọn họ không được thích tới rồi, vừa ghét bỏ khi nhìn thấy họ, vừa muốn gọi nhà cô đến bên cạnh chế giễu dạy dỗ, không biết nhà cũ Tô có bị bệnh gì không.
"Thằng hai tới rồi, mau qua đây, mẹ của con trở về rồi, thật là một tin vui lớn, gia đình chúng ta cuối cùng cũng đầy đủ rồi." Ông cụ Tô hiếm khi trên mặt mang theo nụ cười, liên tục vẫy tay ra hiệu một gia đình tiến lên.
"Thì ra bệnh của ông nội là nhớ bà nội đến ốm, nhìn bà nội trở về, bệnh này liền khỏe ngay. Giống như rời khỏi người vậy, không cần phải bổ bổ gì hết. Trên mặt đỏ hồng sáng bóng. Hơn thuốc thần kỳ nhiều."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT