Tô Khải: "Cậu có nhìn thấy gì không?"
Tần Lâm Xuyên: "Cậu nhìn thấy gì tôi cũng nhìn thấy cái đó?"
Hai người nhìn nhau một cái, thở dài ra một hơi, chiếc xe có tốc độ bất thường kia, cùng với cái bóng quen thuộc vô cùng, khiến họ không thể không nghi ngờ, nhưng bắt buộc phải nén vào trong lòng.
Mái tóc đuôi ngựa cao của Tô Điềm sắp bị bung ra, cô khó chịu tháo dây buộc, để cho một mái tóc dài đến eo bay phấp phới trên đường, có những người uống rượu, cảm thấy một cơn gió thổi qua, họ chỉ nhìn thấy mái tóc như lụa bay lượn trong không khí, suýt nữa sợ đái ra quần.
Nghe tiếng cửa động, Tô Điềm mới vừa từ tường nhảy qua trốn vào phòng ngủ của mình, cô thậm chí không dám đi qua cửa chính, chỉ sợ có tiếng động sau đó bị hai người phát hiện, quần áo thể thao bó sát còn chưa kịp cởi, đã trèo vào trong chăn, cô đợi hai người nghi ngờ đến hỏi, cho đến khi cô ngủ thiếp đi không có ai đến gõ cửa phòng cô, có vẻ là không nhìn ra là cô hoặc không nghi ngờ cô.
Ngày hôm sau!
Tô Điềm duỗi người vào phòng ăn, hiếm khi Tô Khải và Tần Lâm Xuyên hai người cũng ăn sáng, cháo bí đỏ gạo nếp kèm bánh bao hấp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT