Nếu Tô Hiểu Vân tàn nhẫn hơn, tự hành hạ mình một phen, cô mới khó giải thích được, người ta chắc sẽ nói họ muốn bịt miệng chị ta.
Không có lợi gì, cô là người ghét phiền phức, có thể giải quyết đơn giản và thẳng thắn thì cô không muốn kéo dài.
Tô Hiểu Vân nhìn chằm chằm một lúc, cúi đầu, không ai có thể nhìn thấy ánh mắt oán giận của chị ta. Chị ta đã tính toán sẵn rồi, ở trước mặt đông người mà chị ta nói như vậy, nếu Tô Điềm đưa chị ta về nhà, thì chị ta sẽ đe dọa Tô Điềm, tống một khoản tiền lớn.
Dù sao trong hơn một năm này, chị ta không phải không làm gì, chị ta dùng số tiền cướp được từ bà cụ Tô thuê một căn nhà nhỏ, buổi tối ra ngoài bày bán dây đeo đầu và những thứ nhỏ nhặt khác, ban ngày thì đi hỏi đường, quen thuộc tuyến đường, hỏi đường đến ngôi trường Tô Điềm đang học.
Mỗi ngày chị ta đều qua đó chặn Tô Điềm, nhưng chị ta quá xui xẻo, đi chặn mười lần thì có tám lần không thấy Tô Điềm, hai lần còn lại thì vừa mới nhìn thấy bóng dáng, quay đầu lại đã không thấy người nữa, dòng người quá đông.
Sau đó chị ta phát hiện Tô Điềm thích đi tới cửa hàng quần áo đối diện trường, nhìn cửa hàng được trang trí cao cấp sang trọng, chị ta tự ti không dám vào trong, đồng thời ghen tị với sự giàu có của Tô Điềm.
Nhưng cho tới một ngày, chị ta thấy thím hai Tô của mình từ trong đi ra, và nhân viên bên trong còn kính trọng gọi thím hai là "Quản lý Chu", chị ta giật mình, chị ta biết "quản lý" có ý nghĩa gì. Chị ta ngập ngừng từng bước lại gần, cuối cùng chị ta mới phát hiện ra cái cửa hàng đó lại là Tô Điềm mở, cho nên Chu Tuệ Ngọc được gọi là "Quản lý Chu" là cực kỳ hợp lý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play