"Nếu tôi đoán không nhầm thì người làm cậu bị ngất xỉu không phải là Tạ Âm Ý, mà là một người phụ nữ mặc áo dài màu trắng, có khuôn mặt giống hệt Tạ Âm Ý. Đó chính là Âm Lan, và Âm Lan hiện tại đang ở phòng bên cạnh cậu." Thầy Lưu nói xong câu này thì thở dài nhẹ nhõm, ông ta không cố ý kéo dài thời gian, mà là ông ta đang cho bản thân mình thời gian bình tĩnh.
Sau khi dứt lời, ban đầu ông ta đã nghĩ ông lão Tô chắc sẽ rất kích động, kết quả ông ta ép xuống tâm trạng không thoải mái, ngước đầu lên lại thấy ông lão Tô ngẩn ngơ, mắt vô hồn, khóe miệng lại treo một nụ cười ngớ ngẩn.
Thầy Lưu khóe miệng co giật, vẻ mặt không biết nói gì!
Trong lòng thầy Lưu gào thét xong rồi, lần này thật là tai hại rồi, một người thật vất vả mới nhớ lại ký ức quá khứ, người kia lại bị kích thích đến ngốc đi, cái ngốc đi này so với quên ký ức khác biệt lớn lắm!
Sau này có thể khỏi hay không còn chưa biết nữa!
"Bác Lưu, ý bác là mẹ cháu, bà ấy đúng là ở phòng bên cạnh à?" So với những người khác có ký ức, cha Tô lại không có chút ký ức gì về mẹ của mình, nên phản ứng của ông ta nhanh hơn người khác.
Thầy Lưu nhìn cha Tô một cái, gật đầu, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại bị ông lão Tô hét to "Ngao" một tiếng doạ đến run rẩy người, lời đến họng cũng nuốt xuống, làm người có trí thức như thầy Lưu vội vàng che miệng ho một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT