"Nếu mấy người đến để chúc phúc, thì vợ chồng chúng tôi đã nhận được, nếu mấy người đến để gây sự thì tôi sẽ không khách sáo đâu. Đừng nói cái gì mà tôi bất hiếu, cha không có tâm thì làm sao con có hiếu được.
Đừng nói với tôi về ơn sinh dưỡng, người mẹ sinh ra tôi đã bị người ta xô ngã, một xác hai mạng, người nuôi tôi là ông ngoại của tôi.
Cũng đừng nhắc tới chuyện sau khi ông ngoại tôi mất, đó là do tôi tự mình đi làm kiếm sống cho bản thân, làm việc cho cái gọi là gia đình, mà tôi vẫn không có đủ cái ăn, chỉ có mình tôi phải chịu đòn chịu rét.
Càng không cần phải nói tới việc đọc sách biết chữ, đó là tôi tự lo lấy, không liên quan gì đến cái gọi là gia đình, không liên quan gì đến người cha đó. Người khác sỉ nhục tôi, đó là vì tôi không liên quan gì đến họ, còn ông thì sao?
Tôi có phải là con ruột của ông không, thế mà ông lại thờ ơ, trước người khác bắt nạt đánh mắng tôi. Tôi không tin ông không nhìn thấy lúc mấy người được mặc áo bông dày vào mùa đông lạnh giá, còn tôi chỉ được mặc áo mỏng. Mấy người dựa vào cái gì mà tiêu xài tiền của mẹ tôi, ở nhà của mẹ tôi, đánh con trai mà mẹ tôi yêu quý nhất mà còn thanh thản không biết hối lỗi như thế?"
Tần Lâm Xuyên bình thản nói một hồi. Trong giọng nói không nghe ra sự chất vấn của anh, nhưng từng câu từng chữ mà anh nói đều đang chất vấn ông ta.
Tần Thương tái cả mặt không nói được một câu phản bác nào. Đúng vậy, làm sao ông ta không nhìn thấy chứ, chỉ là ông ta không muốn nói, không muốn nhìn, không muốn quan tâm thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT