Mặt Lâm Thính Vãn đỏ bừng lên, nhìn đôi mắt đen nhánh như là mặt hồ sâu thẳm không thấy đáy của anh, khiến người ta theo bản năng muốn sa vào trong đó.
“Tắt đèn!” Lâm Thính Vãn xấu hổ kéo chăn qua đỉnh đầu.
Cố Luật Hoài nghe âm thanh mềm mại truyền ra từ trong chăn, môi anh nhẹ giương lên, lại xoay người xuống giường, sau đó lấy đồ vật đã chuẩn bị từ trước, thuận tay tắt đèn.
Lâm Thính Vãn trước nay chưa từng hồi hộp như hôm nay, còn hồi hộp hơn cả lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, giường đất quá ấm áp, cả người cô vùi trong chăn hệt như bị đặt trên lửa.
Cô nghe thấy âm thanh tắt đèn, mới cẩn thận kéo chăn ra, kết quả khi giương mắt liền đâm vào tầm mắt của Cố Luật Hoài, không biết từ khi nào hai cây đèn cầy đỏ đã được thắp sáng, tuy rằng trong phòng tắt đèn nhưng nương theo ánh sáng lập loè của ngọn nến vẫn có thể thấy rõ.
Nhưng ánh sáng không quá mãnh liệt cũng có chỗ ẩn thân cho sự hồi hộp và xấu hổ của cô, “Sao anh lại đốt nến?”
“Đêm động phòng mà, Vãn Vãn!” Cố Luật Hoài vừa nói chuyện vừa xốc lên đệm chăn nằm xuống, duỗi tay ôm người vào trong lòng ngực, thân mật dịu dàng kề sát vào gương mặt cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play