Vé xe của Tào Tương Quân đã được lấy trước, ngày bà ấy rời đi cũng là ngày Lâm Thính Vãn chính thức vào đoàn văn công.
“Vé xe ngày mai của mẹ mấy giờ thế?” Buổi tối Lâm Thính Vãn ngồi trên giường đất sửa sang lại quần áo hỏi người đàn ông bên cạnh giúp cô bưng nước rửa chân.
“12 giờ rưỡi trưa mai.”
Lâm Thính Vãn nói, “Vậy đúng lúc giữa trưa chúng ta có hai tiếng nghỉ ngơi, có thể đến tiễn mẹ.” Sau khi ăn cơm trưa xong không cần phải luyện tập, có thể xử lí một chút việc cá nhân, cũng có thể nói là đây là thời gian nghỉ ngơi, khoảng thời gian này cô có rời đi một chút thì cũng không thành vấn đề.
Vừa đến điểm danh có thể không xin nghỉ thì cố gắng không nghỉ, rốt cuộc trong đoàn có nhiều người như vậy, cô vừa mới đến lại xin nghỉ khó mà nói sẽ không có người lời ra tiếng vào.
Cố Luật Hoài nghe vợ mình nói như vậy, nhíu mày hỏi, “Mấy ngày nay trời lạnh hơn, đường khó đi để anh đi tiễn mẹ là được.”
Trong mắt anh công việc của vợ vốn dĩ không dễ dàng, thời gian nghỉ ngơi duy nhất anh muốn để cho cô nghỉ ngơi đàng hoàng, hơn nữa tiễn mẹ thì mình anh đi là được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play