Lâm Thính Vãn nói: “Doanh trưởng Khổng này vẫn là người trọng tình nghĩa, nếu gặp người khác nói không chừng đã để cha mẹ cô ta dẫn người đi rồi.”
Đoạn Hồng Anh cũng đồng ý gật đầu, “Đúng vậy, lại nói tiếp doanh trưởng Khổng đúng là tận tình tận nghĩa, cô gái kia tới cậu ta cũng lễ nghĩa chu đáo, một chút cũng chưa làm chuyện khác người, cô gái kia xem như là vạn hạnh trong bất hạnh.”
Còn không phải sao?
Đi cùng Đoạn Hồng Anh đến cửa, Lâm Thính Vãn lại nói hai câu với cô ta mới tạm biệt về nhà.
Trên đường trở về còn nói với Cố Luật Hoài, “Anh nói sao mà có cha mẹ như thế chứ? Chẳng lẽ con gái thì không phải con của họ sao?”
Không trách Lâm Thính Vãn tức giận, nghe thấy tình huống như vậy khiến cô không khỏi nghĩ đến bản thân lúc còn nhỏ, có một lần mẹ cô đến thăm cô, vốn dĩ vui vui vẻ vẻ, kết quả cô chỉ hỏi một câu ‘mẹ à, vì sao mà cha mẹ ly hôn với nhau’ lúc ấy bạn học bên cạnh cô đều có cha có mẹ, chỉ có cô là không có, cô đơn thuần cảm thấy nếu cha mẹ mình không ly hôn, cô cũng là đứa trẻ được yêu thương.
Kết quả chỉ một câu của mẹ khiến cô từ đó về sau không bao giờ khát vọng tình thân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play