Trình Hoa Trân đã sớm biết Phùng Kiến Thiết lén lút lấy trộm đồ vật nhưng không nghĩ tới cậu ta còn dám lấy nhiều như vậy, xấp xỉ một ngàn, đây là cầm nhiều ít chứ?
Lý Thuý Phân nói xong lại vô cùng may mắn, “May mắn lúc cậu ta quấn lấy Vãn Vãn thì các người đuổi cậu ta đi, bằng không dính vào chuyện này, cũng không phải là bị hại chết sao.”
Trình Hoa Trân cũng cảm thấy may mắn, nếu bị loại người này quấn lấy thì thật là xúi quẩy, nghe xong việc của Phùng Kiến Thiết, Trình Hoa Trân liền càng thêm kiên định vẫn nên để con cả tìm đối tượng cho Vãn Vãn ở bộ đội đi, quân nhân bảo vệ quốc gia thì ít nhất nhân phẩm vẫn có thể tin được.
Chuyện hôm nay của Phùng Kiến Thiết đều lan truyền khắp cả toà nhà công nhân viên chức, hơn nữa bởi vì Lưu Kim Hoa cố ý khoe khoang nên mời không ít người tới, kết quả bởi vì quá nhiều người dẫn đến chuyện này như có cánh bay đi càng nhanh, ước chừng không quá hai ngày thì toàn bộ huyện thành đều biết.
Dù sao buổi chiều hôm đó thì trường học của Lâm Thính Vân liền biết tin tức, con bé về nhà một bên làm bài tập một bên kể cho Lâm Thính Vãn nghe thái độ hôm nay của các bạn học ở trường khi biết chuyện này, còn thái độ của cô bé nhà họ Phùng có chết cũng không chịu thừa nhận, nói mọi người bôi nhọ anh trai cô bé.
“Chị nói xem bọn họ như vậy có xem là……”
“Bịt tai trộm chuông?” Lâm Thính Vãn quay đầu lại hỏi em gái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT