Thời Dư tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, như thể bị ném xuống gầm máy kéo cán đi cán lại, đến khi dẹt đến mức không thể dẹt hơn nữa thì lại dùng bơm hơi bơm lên.
Cô nhíu mày mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại trước mặt.
Cô chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
Đối phương cũng chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
Hai người cứ nhìn nhau một cách khó hiểu như vậy, đến cả một phút sau, người trước mặt cô mới đứng thẳng dậy, mở máy tính thông minh, chậm rãi nói: "Tình trạng cơ thể tốt, nhưng xương sườn bị gãy phải mất hai ngày nữa mới có thể hồi phục hoàn toàn."
Thời Dư nghe cậu lẩm bẩm, chú ý đến chiếc áo blouse trắng cậu đang mặc, nơi cô đang nằm cũng hơi giống bệnh viện. Cô chống tay ngồi dậy, cảm thấy hơi đau ở eo.
Công nghệ y tế của thời đại tinh tế đã phát triển đến mức có thể chữa khỏi vết thương của cô chỉ trong vòng hai, ba ngày.
Thời Dư nghe thiếu niên lẩm bẩm xong, nghi ngờ hỏi: "Cậu là bác sĩ à?"
Không trách cô nghi ngờ, thiếu niên trông chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt baby đáng yêu hoàn toàn có thể khiến người ta đoán tuổi cậu nhỏ hơn, nói là bác sĩ thì hơi quá, nhưng dáng người cậu cao ráo, ước chừng cũng phải cao mét tám.
Thiếu niên khẽ mở mắt liếc nhìn Thời Dư, nói: "Chỉ là tình nguyện viên thôi."
Một dấu hỏi chấm hiện lên trên đầu Thời Dư.
Tình nguyện viên? Đây là đâu?
Thiếu niên chắc đoán được cô không hiểu rõ tình hình hiện tại, liền giải thích: "Ba ngày trước, tinh cầu Hải Lam đột nhiên bị một loài sinh vật lạ xâm chiếm, liên tục có người bị thương, nơi trú ẩn này của chúng tôi đã tạm thời tổ chức một đội tình nguyện viên, tôi là một trong số đó, cô đến đây từ hôm qua."
Nghe cậu nói vậy, Thời Dư lập tức nhớ lại chuyện lúc trước, cô theo bản năng cúi đầu nhìn ngón trỏ tay phải, thấy chiếc nhẫn cơ giáp vẫn còn đó, liền hỏi: "Người đưa tôi đến đây đâu?"
Xem ra mỹ nhân nhỏ vẫn rất quân tử, không thừa dịp cô bị thương mà ra tay.
"Khi chúng tôi phát hiện ra cô, cô đang nằm bên ngoài nơi trú ẩn, có ai đưa cô đến đây sao?" Thiếu niên hỏi xong, lại nói: "Tinh thần lực của cô tiêu hao rất nhiều, cơ thể cũng bị thương không nhẹ, may mà đã tiêm thuốc phục hồi cao cấp kịp thời, không gây ra tổn thương gì." (App T-Y-T)
"Lần sau chú ý, cơ thể dễ phục hồi, nhưng nếu tinh thần lực có vấn đề thì thần tiên cũng khó cứu." Cậu dặn dò.
Thời Dư nghe mà ngẩn người, theo bản năng đưa tay sờ sờ gáy.
Mũi tiêm mà mỹ nhân nhỏ tiêm cho cô là thuốc phục hồi cao cấp sao?
Thiếu niên không chú ý đến biểu cảm của cô, lấy ra một ống tiêm từ hộp thuốc, nói: "Đưa tay ra đây, đây là mũi tiêm dung dịch phục hồi sinh lý cuối cùng, sau khi tiêm xong thì nghỉ ngơi một ngày, ngày mai cô có thể tự do hoạt động."
Có lẽ mũi tiêm của mỹ nhân nhỏ đã để lại di chứng cho cô, Thời Dư nhìn ánh sáng lạnh lẽo của mũi kim, ôm tay do dự nói: "Cậu không phải là tình nguyện viên sao? Biết tiêm không đấy?"
Thiếu niên bị cô nghi ngờ cũng không tức giận, mở máy tính thông minh, đưa một tờ giấy chứng nhận ra trước mặt cô.
Hay lắm, chứng chỉ hành nghề bác sĩ cao cấp.
Thời Dư cười gượng gạo, ngoan ngoãn đưa tay ra trước mặt thiếu niên, quay mặt đi.
Cơn đau nhẹ truyền vào dây thần kinh, cô đưa tay kia sờ sờ gáy, thầm nghĩ bác sĩ nhỏ còn dịu dàng hơn mỹ nhân nhỏ nhiều.
"Được rồi, nằm xuống đi." Thiếu niên cất ống tiêm, lại nghịch máy tính thông minh để ghi chép.
Nhìn bác sĩ nhỏ đi ra ngoài, Thời Dư ngoan ngoãn nằm xuống.
Đúng lúc này, máy tính thông minh của cô hiện lên một email, người gửi là Tiến sĩ Thời.
Dấu chấm than hình tam giác màu đỏ ở góc dưới bên phải của máy tính thông minh đã biến mất, Thời Dư mở email, email được gửi vào sáng hôm qua, khoảng thời gian cô lái cơ giáp.
Cô nghi ngờ mở email, thấy bên trong chỉ có một đoạn ngắn.
【Con nhóc thối tha, xem ra cháu đã lấy được Chiến Thần và kích hoạt khóa gen trong cơ thể rồi. Nhớ kỹ, đừng để ai biết cháu là người lái Chiến Thần, cũng đừng tin bất kỳ ai, càng đừng đến Thủ Đô Tinh hệ】
Thời Dư nhìn đoạn văn này, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cô như đang trải qua một bộ tiểu thuyết Long Ngạo Thiên*.
*“Long Ngạo Thiên” cái tên thường thấy trong các truyện, hàm ý châm chọc, nhận đủ khinh bỉ. Loại nhân vật này khi xuất hiện với tư cách là NVC thì đồng nghĩa với “vô địch”, còn nếu xuất hiện trên NVP thì đồng nghĩa với “phi thường mạnh” (thực lực hoặc gia thế). Cả hai đều có điểm chung là làm việc không theo lẽ thường và đặc biệt không có não. Coi như không có thực lực mạnh mẽ thì cũng sẽ có vận khí siêu tốt, mà làm việc luôn luôn thuận buồm xuôi gió.
Đã cố tình gửi một email rồi, nhưng lại không nói rõ mọi chuyện, còn bảo cô đừng làm cái này, đừng làm cái kia, rõ ràng là muốn cô làm cái này, làm cái kia.
Thời Dư xoa cằm, đang định trả lời email qua số điện thoại, thì phát hiện sau khi thoát khỏi email, email đã biến mất khỏi hộp thư của cô, không một dấu vết.
Cô đây là... vô tình dẫm phải số phận nhân vật chính sao?
Mắt Thời Dư sáng lên một giây, rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Thôi, cô vẫn nên làm một con cá mặn thì hơn.
Thời Dư tiếp tục nằm xuống, máy tính thông minh lại hiện lên một tin nhắn. Người gửi là một chuỗi dấu sao, cô mở email, nhìn nội dung bên trong, không khỏi nhướn mày.
【Cất cơ giáp đi】
Vỏn vẹn bốn chữ, không đầu không đuôi, thật sự rất phù hợp với tính cách của người nào đó.
Thời Dư nhìn thời gian nhận được, chỉ chậm hơn email vừa rồi vài phút.
Cô cử động mười ngón tay, suy nghĩ kỹ càng, định nhắn tin lại cho mỹ nhân nhỏ hỏi anh có thể nói rõ ràng mọi chuyện được không, cơ giáp là chuyện gì, nhưng email cũng biến mất sau khi cô thoát khỏi giao diện nhận.
Hai người hẹn nhau à?
Thời Dư đành phải thoát khỏi hộp thư, liếc mắt thấy túi không gian của mình đặt bên cạnh, bụng cũng bắt đầu réo lên, cô lập tức cầm túi không gian, lấy ra một cái bánh pudding nhỏ, ăn ngon lành.
"Cô đang ăn gì vậy?" Giọng nói đột nhiên vang lên khiến Thời Dư dừng lại động tác, lúc này cô mới phát hiện trên giường bệnh bên cạnh có một người đang nằm.
Cũng là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, tay cậu ta đang băng bó, còn đeo cả dụng cụ cố định, chắc là bị gãy tay. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Khác với thiếu niên mặt baby lúc nãy, khuôn mặt cậu ta lạnh lùng hơn, lông mày trầm ổn, nhìn rất đáng tin cậy.
Thời Dư cảm thấy cậu ta có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu, vừa ăn bánh pudding vừa lầm bầm trả lời: "Tôi đang ăn bánh pudding."
Không có ý định chia sẻ.
Thiếu niên dường như hơi ngại ngùng khi cứ nhìn chằm chằm vào cái bánh pudding trên tay cô, đành phải dời mắt đi chỗ khác, nhưng bụng lại không khách khí kêu lên.
Thời Dư nhướn mày, đói bụng à?
Vẫn không có ý định chia sẻ.
Thiếu niên có chút xấu hổ, dùng tay không bị thương xoa xoa bụng, do dự một lúc lâu mới nói: "Thời Dư, có thể chia cho tôi một cái bánh pudding không? Tôi có thể trả tiền."
Nghe thấy cậu ta gọi đúng tên mình, Thời Dư nhướn mày: "Cậu quen tôi à?"
Thiếu niên còn ngạc nhiên hơn cô: "Cô không quen tôi sao? Tôi là Lục Đông Ngôn."
Lục Đông Ngôn? Thời Dư cẩn thận nhớ lại thông tin về cái tên này, phát hiện mình thật sự quen cậu ta.
Nếu nói Thời Dư và Cố Tiền Khiêm là hai con sâu mọt của trường trung học Walker, thì Lục Đông Ngôn chính là niềm tự hào của trường trung học Walker.
Khi nhập học, cậu ta được kiểm tra ra thể lực và tinh thần lực đều đạt cấp SSS, ngay trong ngày nhập học đã nhận được lời mời nhập học từ các học viện quân sự lớn của Liên Bang, cho biết có thể đặc cách cho cậu ta chuyển đến trường trung học trực thuộc các học viện quân sự lớn, sau khi tốt nghiệp trung học sẽ được tuyển thẳng vào đại học.
Không biết vì lý do gì mà Lục Đông Ngôn đã từ chối lời mời của các học viện quân sự lớn, ngoan ngoãn học tập ở trường trung học Walker, mỗi lần kiểm tra đều vững vàng ở vị trí số một toàn khối.
Tình cờ thay, hai con sâu mọt và một niềm tự hào lại học cùng một lớp.
Thời Dư vừa nghĩ, vừa lấy ra một cái bánh pudding nhỏ, mở giao diện số điện thoại trên máy tính thông minh, đẩy màn hình ảo qua: "Một trăm Liên Bang tệ, cảm ơn quý khách đã ủng hộ."
Lục Đông Ngôn: "..."
Đừng tưởng cậu ta không biết giá của loại bánh pudding này của Sweet Berry, giá Thời Dư đưa ra đã gấp mười lần, giết người cũng không tàn nhẫn như vậy.
Thời Dư nhìn vẻ mặt của cậu ta, lập tức lấy ra một ống dinh dưỡng: "Cậu muốn dinh dưỡng cũng được, mười Liên Bang tệ một ống, xin mời."
Lục Đông Ngôn: "..."
Đây là loại dinh dưỡng thông thường nhất, máy bán hàng tự động ven đường chỉ bán một Liên Bang tệ một ống.
Lục Đông Ngôn cố gắng nhìn ra được điều gì đó từ khuôn mặt Thời Dư, nhưng đối phương đang mải mê ăn bánh pudding, dường như không nhận ra ánh mắt của cậu ta, cậu ta đành phải bất đắc dĩ nhận lấy ống dinh dưỡng, chuyển cho Thời Dư mười Liên Bang tệ.