Tô Văn Nghiên dừng lại, mở to mắt, chân khí trong cơ thể suýt thì bị nghịch

lưu, phản phệ chính mình.

Tô Văn Nghiên hết nói nên lời.

Giống như những người này vừa nhìn đã thấy ngay là người chính trực, bản

thân cô cũng rất tự tin vào nhan sắc của mình, tình huống bình thường thì lẽ ra

không phải là anh hùng cứu mỹ nhân ư?

Thật không ngờ lại nói rằng "tùy ý", nghe xem, đây có phải là lời nói của con

người hay không?

Hơn nữa Tam Thập Lục Đao Trại là người thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết

sao?

Lời nói của Lâm Mang cũng khiến đám người Tam Thập Lục Đao Trại phía sau

vô cùng kinh ngạc.

Mấy người nhìn nhau, sắc mặt kỳ lạ.

Bọn họ không nghe lầm chứ?

Gặp họ, vậy mà không chạy trốn sao?

Tên cầm đầu nhìn Lâm Mang một cách chăm chú, thấy trang phục của Lâm

Mang thì nhíu mày.

Kỳ Lân...

Bộ quần áo này tuy cũ nát nhưng không thể che giấu được vẻ bá đạo và sang

trọng của nó.

Nhưng ở toàn bộ Nam Bộ này, ai lại mặc loại trang phục này?

Tô Văn Nghiên dừng bước, nhìn Lâm Mang, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi chưa từng

nghe đến cái tên Tam Thập Lục Đao Trại sao?"

Ánh mắt cô nhìn Lâm Mang rất kỳ lạ.

Lâm Mang hơi nhướng mày, bình thản nói: "Có tiếng tăm lắm sao?"

Tô Văn Nghiên nhất thời không biết trả lời thế nào.

Nổi tiếng thế chứ, ở Đông Vực Nam Bộ này, không ai là không biết, không ai là

không nghe đến.

Tam Thập Lục Trại được xem như là thủ lĩnh Đông Vực, trên giang hồ được

bọn thổ phỉ, cường đạo bảo vệ hết mực.

Tên này thật sự là người Đông Vực sao?

Nhìn bộ dạng này cũng không giống người bước ra từ chốn núi rừng.

Tô Văn Nghiên lắc đầu.

Những tên ở Tam Thập Lục Đao Trại liếc nhìn Lâm Mang với vẻ mặt hung dữ,

con đao trong tay chúng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Thái độ lờ đi tồn tại của bọn họ khiến chúng khó chịu tột độ.

Ở Nam Bộ này, có kẻ nào nghe đến danh xưng Tam Thập Lục Đao Trại mà

không kinh hồn bạt vía.

Một kẻ cười khẩy: "Tên tiểu tử không biết trời cao đất dày từ đâu tới, ngay cả

danh hiệu của bọn lão đây cũng không biết."

Hàn Dương đánh giá Lâm Mang thêm lần nữa.

Mặc dù lời nói của hắn kia kỳ lạ nhưng xem ra tuổi tác cũng không đến nỗi quá

lớn, người ở vào tuổi này cũng chẳng tới nổi quá mạnh.

Ổn.

Có thể giết!

Tuy Tam Thập Lục Đao Trại không khiếp sợ Kiếm Các, nhưng nếu như tin tức

này khi lan truyền ra ngoài, thì chắc chắn sẽ là một phiền phức.

Người của Kiếm Các sẽ không tìm đến Đao Trại gây phiền phức, nhưng chắc

chắn sẽ tìm đến phiền phức của hắn, không buông tha hắn.

Trong mắt Hàn Dương lóe lên một tia sát ý.

Lâm Mang liếc nhìn mấy người, đã đoán được ý nghĩ của họ.

Hắn lăn lộn giang hồ lâu như vậy, chưa từng thấy qua ai.

Chỉ cần nhìn ánh mắt của mấy người này, hắn biết họ muốn giết người diệt

khẩu.

Lâm Mang lắc đầu nhẹ, bình tĩnh nói: "Thủ đoạn thật độc ác, tiếc là tầm nhìn

hơi kém."

"Bỏ đi."

"Nói chuyện với các ngươi thật là vô ích, các ngươi vẫn nên đi chết đi!"

"Cái gì?" Hàn Dương đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt sửng sốt.

Ngay trong khoảnh khắc này, ánh mắt của Lâm Mang sâu thẳm, tỏa ra hàn khí

làm người ta kinh hồn bạt vía.

Kinh Mục Kiếp!

Trong ánh mắt sâu thẳm như có biển máu mênh mông, vô số oan hồn gào thét

thảm thiết.

Ngay khoảnh khắc mọi người nhìn thấy ánh mắt của Lâm Mang, tâm thần

không khỏi chấn động, nguyên thần như rơi vào vực sâu vô tận.

Người của Tam Thập Lục Đao Trại lần lượt ngã nhào xuống đất, khí tức trên

người tiêu tán, hoàn toàn mất đi sinh cơ.

“Phốc!”

Hàn Dương phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt lộ ra vẻ kinh sợ, trừng mắt

nhìn Lâm Mang, kinh hãi nói: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"

"Ta chính là người của Tam Thập Lục Đao Trại, bằng hữu, chuyện hôm nay,

không liên quan gì đến ngươi."

Chỉ bằng một ánh mắt, đã khiến hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi to lớn, ngay cả

trại chủ cũng chưa từng cho hắn cảm giác như thế này.

Lâm Mang ngạc nhiên liếc nhìn Hàn Dương, người này vậy mà lại có thể không

chết dưới Kinh Mục Kiếp, xem ra hắn đã xem thường người ở giới này rồi.

Sức mạnh của nguyên thần ầm ầm giải phóng.

Hàn Dương rên lên một tiếng, đồng tử co lại, thần quang trong mắt hoàn toàn

tiêu tán.

Im lặng...

Bầu không khí đột nhiên rơi vào sự im lặng đến chết người.

Tô Văn Nghiên và mọi người ngây người nhìn Lâm Mang, vẻ mặt mơ màng.

Thấy Lâm Mang quay người, sắc mặt tái mét, luống cuống lùi lại.

Những người theo bên cạnh cô cảnh giác nhìn Lâm Mang, tay cầm kiếm run

run.

Bọn họ cũng được xem là quen nhìn thấy cảnh chém giết trên giang hồ, nhưng

chỉ một ánh mắt đã khiến thổ phỉ của Tam Thập Lục Đao Trại vong mạng, đây

là thủ đoạn tà môn gì thế?

Thấy Lâm Mang nhìn tới, mọi người theo bản năng tránh ánh mắt của hắn.

Lâm Mang nhạt giọng nói: "Cứu các ngươi, chẳng lẽ không tỏ lòng cảm ơn gì

sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play