Có trận pháp ở đây nên không cần phải lo lắng, đến gần giờ cơm trưa rốt cuộc Trương Thiên Trận cũng dẫn người đến.
Thật ra tốc độ của họ cũng không chậm, mang theo trận bài, một đoàn người không chịu bất kỳ sự cản trở nào tiến vào trận pháp, trong doanh trại gặp được hai người Hồng Tôn và Thanh Thạch.
“Tiểu Hồng, đây là trận bài Tông Chủ đưa cho ngươi.”
Vừa thấy mặt, Trương Thiên Trận đã ném hai tấm trận bài cho Hồng Tôn và Thanh Thạch, có trận bài, hai người giải trừ trận pháp áp chế, trong nháy mắt tu vi đã khôi phục lại Thánh cảnh đại viên mãn, trận pháp cũng không bài xích bọn họ.
Tuy nhiên Diệp Trường Thanh vẫn đang đứng bên cạnh không chú ý vào việc nỳ, lúc này hắn đang vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Thiên Trận, hắn vừa gọi Phong Chủ là gì cơ?
Nếu không nghe nhầm thì chính là Tiểu Hồng phải không?
Lại quay sang nhìn Hồng Tôn một chút, sắc mặt rõ ràng không tốt nhưng lại không phát tác, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên Trương Thiên Trận gọi như vậy.
Trong lúc Diệp Trường Thanh vẫn đang khiếp sợ, Trương Thiên Trận cũng quay đầu nhìn Diệp Trường Thanh, bình tĩnh mở miệng.
“Đệ tử hãy đi ra ngoài trước đi, ta có việc muốn nói với Tiểu Hồng.”
Nghe thấy thế, Diệp Trường Thanh nhếch miệng, hắn cũng không có hứng thú muốn ở lại nơi này, nhưng Hồng Tôn lại bất mãn nói.
“Đây là đệ tử của Thần Kiếm Phong ta, vẫn chưa đến lượt ngươi quản giáo đâu.”
“Đừng gây sự nữa, ta và ngươi nói chuyện chính.”
Hai vị Phong Chủ nói chuyện, đương nhiên một người đệ tử không thích hợp ở lại, lời này của Trương Thiên trận cũng không có ý xấu, tuy nhiên vì tính cách của bản thân hắn khiến cho người khác có cảm giác bị tóm đi.
Có lẽ là trong thời gian dài được mọi người cung kính nên hình thành nên tính cách cao ngạo, ở một khía cạnh nào đó sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Diệp Trường Thanh không thèm để ý, nhưng mà cho dù hắn không để ý thì cũng sẽ có người để ý, lúc này Thanh Thạch tức giận quát.
“Mẹ nó ngươi ăn nói kiểu gì đấy.”
Nghe thấy thế, Trương Thiên Trận sững người, ánh mắt hoài nghi nhìn Thanh Thạch, mình nói cái gì à? Cái gì cũng không nói mà, nghĩ ngợi một lúc, suy đoán không lẽ là về vấn đề xưng hô, lập tức giải thích.
“Ta lớn hơn Tiểu Hồng 700 tuổi, từ trước đến nay vẫn luôn xưng hô như vậy, cũng không có ý gì khác.”
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Trường Thanh co giật, hơn 700 tuổi, cơ mà nói thế thì gọi một tiếng Tiểu Hồng cũng là chuyện bình thường.
Không có hứng thú đứng cùng với một đám lão đầu hơi tý là lại hơn 700 tuổi, Diệp Trường Thanh tự giác đi ra đại điện, đi chuẩn bị cơm trưa.
Không còn tính toán việc xưng hô nữa, tính cách Trương Thiên Trận vốn là như vậy, mà lại còn đã gọi bao nhiêu năm rồi, cũng không có ý gì xấu.
“Ngồi đi.”
Mọi người ngồi xuống, Hồng Tôn nói đơn giản với Trương Thiên Trận về tình hình của doanh trại gần biển, nghe thấy vậy, Trương Thiên Trận cũng sắc mặt chân thành nói.
“Vấn đề của trận pháp thì lát nữa ta sẽ tự mình đi xem một chút, theo lý mà nói, nếu muốn phá giải trận pháp thì hoặc là phải có trận pháp sư xuất thủ, nhưng Thủy tộc không thể nào có trận pháp sư được, hoặc là sẽ cưỡng chế phá giải.”
“Bằng vào thực lực của Thủy tộc, không thể nào tự thân cưỡng chế phá giải được, chắc là bọn hắn đã tìm được bảo vật gì đó có thể tạo thành uy hiếp với đại trận gần biển.”
Vấn đề chuyên nghiệp thì phải giao cho người chuyên nghiệp đi làm.
Giống như hai người Hồng Tôn và Thanh Thạch, biết được Thủy tộc muốn phá giải trận pháp nhưng lại căn bản không nhìn ra được gì, mà Trương Thiên Trận người ta chỉ cần nghe Hồng Tôn miêu tả thì đã có thể đưa ra đáp án ngay tại chỗ, hơn nữa còn đúng đến tám chín phần.
“Đối với việc cưỡng chế phá trận, biện pháp tốt nhất chính là gia cố trận pháp, đương nhiên là nếu có thể phá hủy bảo vật trong tay Thủy tộc thì càng tốt, nhưng mà toàn bộ vẫn phải nhìn tình hình mà làm.”
Nghe vấn đề liên quan đến trận pháp, Hồng Tôn và Thanh Thạch đều không hiểu gì cả, biểu thị hoàn toàn không hiểu gì hết.
“Vấn đề liên quan đến trận pháp thì ta không hiểu, ngươi tự mình xử lý là được, nếu cần chúng ta làm gì thì ngươi cứ nói một tiếng.”
Dù sao đều đã hiểu rõ, Hồng Tôn thẳng thắn nói.
Nghe thế, Trương Thiên Trận gật nhẹ đầu.
“Vậy ta đi nhìn trận pháp một chút trước đã.”
Đang định đứng dậy đi thì bên ngoài lại truyền đến tiếng ăn cơm, tiếp theo chính là một tràng tiếng bước chân lộn xộn và tiếng kêu la.
“Xông lên đi, hôm nay dù thế nào đi nữa thì cũng phải ăn được một miếng.”
“Triền Thủ.”
“Lưu Quang Bộ.”
“Thanh Lưu Bích.”
Sau đó chính là dư chấn của các loại linh lực.
Đột nhiên xuất hiện biến hóa khiến Trương Thiên Trận sững sờ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Hồng Tôn, mà Hồng Tôn đã đứng dậy đi ra ngoài điện, chỉ bỏ lại một câu.
“Ngươi tùy tiện là được.”
Vội vã rời đi, chỉ để lại Trương Thiên Trận và mấy vị Trưởng Lão của Vạn Trận phong hai mặt nhìn nhau.
“Phong Chủ, bọn họ đây là…”
“Không cần để ý đến bọn họ, Thần Kiếm Phong này đã sớm bị truyền ra là có vấn đề, chúng ta đi xem trận pháp một chút trước.”
Quả nhiên là không bình thường, nhưng cũng không có ý định điều tra đến cùng, dù sao cũng không có liên quan gì đến Vạn Trận phong.