Tuy nhiên, Khương Phất Y đã lâu không ăn gì nên khi nhét một miếng thịt vào miệng, nàng cảm thấy quá ngấy và hơi buồn nôn, nghĩ bụng nó sẽ ngon hơn nếu ăn kèm với một số loại rau củ.
Nhưng nàng vẫn ăn hết một bát rồi chân thành khen ngợi: “Tài nấu nướng của tiền bối thật sự rất tốt.”
Kiếm Sinh nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại: “Ngươi chưa từng ăn gì ngon à?”
Khương Phất Y cười nói: “Ngài không cần phải tự coi thường chính mình, cùng đừng đánh giá thấp ta, ta đã ăn vô số món ngon rồi.”
Trên bờ có đủ loại hải sản quý hiếm khó mua, từ nhỏ nàng đã ăn chúng như món ăn vặt.
Chẳng qua là nàng ăn sống chứ không nấu chín bao giờ.
Lần đầu tiên ăn thịt hấp, nàng bị tiêu chảy cả ngày.
Thấy nàng buông bát đũa, Kiếm Sinh mới đưa kiếm Tâm tới: “Ngươi rút nó ra cho ta xem.”
Khương Phất Y không nói gì, xoạt! Kiếm được rút ra, cách vỏ khoảng hai đến ba tấc. (App T-Y-T)
Kiếm Sinh nhìn chằm chằm vào thanh kiếm: “Rút ra hết đi.”
Khương Phất Y nghe lời làm theo.
Cho đến khi thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ hoàn toàn, Kiếm Sinh vươn tay về phía nàng, nàng nhanh chóng đưa thanh kiếm cho ông.
Kiếm Sinh cầm chuôi kiếm đứng lên, lông mày nhíu chặt, nhìn đi nhìn lại dưới ánh trăng.
Trái tim tan nát của Khương Phất Y gần như dâng lên đến tận cổ họng, nàng lo lắng chờ đợi, không dám làm phiền ông.
Kiếm Sinh nhìn nó suốt một khắc đồng hồ: “Đúng là một thanh kiếm tốt!”
Lời khen bất ngờ này khiến cho bầy quạ đen đậu trên cành cây quanh đó sợ hãi.
Mí mắt Khương Phất Y cũng giật mạnh.
“Từ lâu ta đã biết nó là một thanh kiếm tốt, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ nó lại tinh xảo đến mức này, như thể có sinh mệnh, chứa đựng sức sống vô hạn, chắc chắn không thể so sánh với những thanh kiếm thông thường chỉ có hồn kiếm sống bên trong...”
Kiếm Sinh luôn miệng cảm thán: “Mẹ ngươi tên gì, thuộc chủng tộc nào, sống ở đâu? Bà ấy có phải là bậc thầy rèn kiếm không? Ngươi có biết bà ấy dùng vật liệu gì để rèn nó không?”
Hàng loạt các câu hỏi liên tiếp khiến cho Khương Phất Y bối rối: “Tiền bối, đây không phải là kiếm của ngài sao?”
Tại sao ông như thể lần đầu tiên thấy nó vậy?
Ánh mắt của Kiếm Sinh vẫn dán chặt trên thanh kiếm, ông ngượng ngùng nói: “Là kiếm của ta không sai, nhưng ta chưa bao giờ rút được nó, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy, vậy nên ta thực sự muốn cảm ơn ngươi.”
Khương Phất Y: “?”
Kiếm Sinh giải thích: “Vốn dĩ thanh kiếm này là do một người bạn tặng cho ta, người ấy là một người đàn ông, không phải là mẹ của ngươi.”
Khương Phất Y lập tức hỏi: “Người bạn đó của ngài…”
Kiếm Sinh hiểu ý của nàng: “Ông ấy tên Thẩm Chiêm Vân, một trong bốn thương nhân giàu nhất Vân Điên quốc, nhiều năm trước ông ấy mua nó lại từ chợ đen với giá rất cao, cũng vì mãi không rút ra được nên ông ấy đã tức giận tặng nó lại cho ta.”
Lúc này tâm trạng của Khương Phất Y chỉ có thể miêu tả là “nhấp nhô lên xuống”.
Nói cách khác, manh mối hoàn toàn đứt gãy vào thời điểm này.
Sau khi thất vọng chán nản, Khương Phất Y không khỏi rùng mình.
Mua ở chợ đen.
Ồ.
Nàng cười lạnh: “Vậy nên người cha khốn nạn của ta vì sợ mẹ ta đi tìm thanh kiếm sẽ tìm thấy ông ấy nên đã bán thanh kiếm này đi sao?”
Kiếm Sinh lắc đầu: “Ngoại trừ việc chủ thanh kiếm này đã chết, nó mới rơi vào tay người khác. Nếu không, ta không tin bất cứ ai biết về kiếm mà lại chủ động từ bỏ một bảo vật thượng thừa như thế này.”
Chết ư…?
Khương Phất Y hơi sững sờ rồi lắc đầu: “Không đâu, mẹ ta nói ông ấy vẫn còn sống và đã tu hành đến cảnh giới Chí Tôn rồi.”
Mặc dù kiếm Tâm ở trong tay tiền bối Kiếm Sinh, nhưng ông không rút ra được, mẹ nàng thông qua cảm ứng của thanh kiếm chắc chắn là cha nàng.
Và cái gọi là cảnh giới Chí Tôn, trong số những người tu hành trên thế gian này chỉ có một cảnh giới được gọi là “Chí Tôn”.
Dựa vào trí nhớ mơ hồ của Khương Phất Y, có ba đại cảnh giới cho những người tu hành: Phàm Cốt, Nhân Tiên và Địa Tiên.
Trong mỗi cảnh giới cũng có sự phân hạng, ví dụ như trong Phàm Cốt có chín cấp bậc.
Chỉ có điều các cấp bậc trong cùng một cảnh giới, về cơ bản sẽ được phân chia dựa trên các chiến tích trong quá khứ.
Để khuyến khích dân chúng luyện tập và tăng cường sức mạnh, Vân Điên quốc đã lập ra một danh sách bởi Nhược Thuỷ học cung.
Dựa theo thứ hạng khác nhau, các tài nguyên khác nhau sẽ thường xuyên được phân phối.
Vì muốn thu được tài nguyên, có rất ít người cố tình che giấu thực lực của mình, trừ khi họ muốn gây tiếng vang lớn.
Nhưng đột nhiên muốn tạo dựng tên tuổi cũng không hề dễ dàng, đại đa số người tu hành trên thế gian đều đạt cảnh giới Phàm Cốt.
Có rất ít người đột phá được Phàm Cốt và trở thành Nhân Tiên.
Hầu hết họ đều là những nhân vật Chí Tôn từ các chủng tộc và giáo phái khác nhau.
Những người đạt Địa Tiên thậm chí còn ít hơn, chủ yếu đã ở ẩn không còn xuất hiện nữa.
Ví dụ như tiền bối Kiếm Sinh, Khương Phất Y đoán có lẽ ông đã nửa trở thành Địa Tiên.
Kiếm Sinh suy nghĩ nói: “Vậy thì cha ngươi có thể đã gặp khó khăn gì đó nên phải từ bỏ thanh kiếm này. Bởi vì nếu là làm mất thì vẫn có thể truy tìm được, thanh kiếm này đã ở cạnh ta mấy chục năm rồi, ta chưa từng cảm thấy có người đang tìm nó.”
Khương Phất Y ôm vỏ kiếm thở dài: “Nếu ông ấy cầm kiếm thì ta còn dùng kiếm để tìm được ông ấy, hiện giờ thanh kiếm đang ở trong tay ta, muốn tìm thấy ông ấy thì khác nào mò kim đáy bể đâu.”
Thấy dáng vẻ chán nản của nàng, Kiếm Sinh đi tới bên cạnh nàng: “Đừng quên tộc của ta còn có Tương Tư kính có thể giúp ngươi tìm người.”
Khương Phất Y chợt ngẩng đầu lên, trong mắt lại dấy lên tia hy vọng: “Đúng vậy, vẫn còn Tương Tư kính mà!”
Yến Lan nói phủ Thiên Khuyết không bao giờ trả lại những thứ đã mượn, họ cử người đi đòi nhưng phủ Thiên Khuyết hoặc là từ chối hoặc là phớt lờ họ.
Vì Kiếm Sinh chủ động nhắc đến, Khương Phất Y năn nỉ nói: “Ta sẽ đích thân đi đến phủ Thiên Khuyết, ta có thể nhờ ngài viết cho ta một bức thư, nhờ vả giúp ta mượn được không?”
Kiếm Sinh nhún vai: “Chuyện nhỏ.”
“Thực sự cảm tạ ngài.” Sau khi Khương Phất Y uống một viên thuốc an thần, nàng hỏi một câu hỏi nhỏ trong lòng: “Tiền bối, lúc trước ta có thể rút được thanh kiếm nhưng Yến Lan không thể, hình như huynh ấy bị đả kích.”
Kiếm Sinh hài hước nói: “Ngay cả ta cũng không rút được thì chuyện nó không rút được không phải rất bình thường sao?”
Trọng điểm của Khương Phất Y không phải chỗ này: “Thanh kiếm này đã ở cạnh ngài mấy chục năm, nhưng dường như không ai trong Vạn Tượng Vu biết ngài không rút được nó?”
Ngay cả đứa con trai ruột Yến Lan cũng không biết.
Kiếm Sinh có vẻ hơi xấu hổ: “Đây cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, ta nói cho bọn họ để bọn họ cười nhạo ta à?”
“Cười nhạo?” Khương Phất Y chớp mắt, không hiểu lắm: “Ngài không biết trong vỏ kiếm là loại kiếm gì, cũng không thiếu kiếm, vậy mà còn mang theo nó mấy chục năm và dung hoà với thanh kiếm, cố gắng rút nó ra cho thấy sự kiên trì của ngài, vì sao lại cười nhạo ngài chứ?”
Kiếm Sinh: “...”
“Này! Nếu đổi lại là thằng con trai ta, trong lòng nó chắc chắn sẽ mỉa mai ta rỗi hơi sinh nông nổi.” Kiếm Sinh càng nhìn Khương Phất Y càng cảm thấy hài lòng.
Nếu nàng thật sự là con gái của ông thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc, ông không được may mắn như vậy.
Đương nhiên, Kiếm Sinh cũng biết rõ rằng ông đã bị năng lượng của thanh kiếm ảnh hưởng.
Đã gắn bó với thanh kiếm này mấy chục năm, dù không rút ra được nhưng vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Bị thao túng là điều kinh tởm nhất của người tu hành, nhưng Kiếm Sinh không muốn cưỡng bức khống chế loại “tâm ma” này.
Không cần thiết.
Đối phương chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp bị đối xử bất công thôi.
“Vào trong hang động nghỉ ngơi đi.” Kiếm Sinh trả lại thanh kiếm trong tay cho nàng: “Với tình trạng thể chất hiện tại của ngươi thì không thể đi Thần Đô được. Ở lại chỗ ta ngâm nước suối vài ngày, ta sẽ chọn một thuật khôi lỗi phù hợp với ngươi, sau đó ngươi có thể xuất phát.”
Khương Phất Y nhét kiếm vào vỏ rồi đứng dậy: “Thuật khôi lỗi?”
Kiếm Sinh hạ tầm mắt nhìn xuống vị trí trái tim nàng: “Ngươi đi theo đạo thi quỷ, nhưng lại không hiểu chút gì về thuật khôi lỗi, điều này có phải là rất kỳ lạ không?”
Khương Phất Y lập tức hiểu ý, ông nhìn ra trái tim ngừng đập của nàng không phải tà thuật thi quỷ.
“Tiền bối, ta…”
Kiếm Sinh giơ tay: “Ngươi không cần giải thích với ta, ta cũng không nhìn ra được, ta chỉ biết trái tim của ngươi có phần đặc biệt, nhưng rất khó để phát hiện nó đặc biệt đến mức nào. Vừa rồi ngươi không bị suối Tô Khê nuốt chửng mà nổi lên rất nhanh, chứng tỏ trên người ngươi không có tà khí và cũng không phải tà tu.”
Thậm chí có thể nói là tâm cảm thuần khiết: “Ngược lại, tình trạng của con trai ta nguy hiểm hơn, tâm ma vây quanh, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ phải vạn kiếp bất phục*, ta thật sự sợ nó sẽ…”
*Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Khương Phất Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe ông thở dài, ông đang lo lắng cho Yến Lan.
Yến Lan nói tính tình của cha chàng không tốt, rõ ràng là vu khống.
Nếu có một người cha yêu thương như này thì Khương Phất Y nằm mơ cũng sẽ bật cười nếu có được.
“Đi nghỉ ngơi đi.” Tiếng thở dài của Kiếm Sinh như không tồn tại, ông chợt mỉm cười nhiệt tình: “Kiếm của mẹ ngươi rơi vào tay ta, phần nhân quả này cứ tính vào ta.”
Tuy không thể rút ra khỏi vỏ, nhưng nó cũng đã làm một cây gậy có sức mạnh vô địch trong nhiều năm: “Người tu kiêng kỵ nhất là mắc nợ, đương nhiên sẽ không bỏ qua. Ta không có ý nói gì ngươi đâu, yên tâm.”
“Vãn bối hiểu rồi.” Từ đáy lòng Khương Phất Y cũng rất tin tưởng ông.
Từ lúc ông cầm kiếm Tâm đánh giá, kiếm Tâm vẫn luôn yên lặng, Khương Phất Y biết người trước mặt không hề có ác ý gì với mình.
Nàng cảm tạ Kiếm Sinh một lần nữa và chuẩn bị ôm thanh kiếm đi vào hang động, nhưng lại nghe thấy tiếng chim bay.
Phía sau có tiếng động, nàng quay người về phía tiếng động phát ra thì nhìn thấy một bóng đen dần dần xuất hiện.
Không cần nghĩ cũng biết Yến Lan đã trở lại.
Chàng vẫn mặc bộ quần áo ướt, tóc cũng ướt sũng, dưới mắt phải có vết máu, như thể vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Kiếm Sinh chắp hai tay ra sau lưng khen ngợi: “Lần này bò lên rất nhanh, thiên phú màu vàng đã “thức tỉnh”, đúng là khác biệt.”
Khương Phất Y thấy sắc mặt của Yến Lan không tốt, hai tay trống không, đương nhiên sẽ không hỏi chàng sao không đào rau dại về.
Bầu không khí có chút kì lạ nên nàng chui vào trong hang động.
Nghe thấy Kiếm Sinh dặn dò: “Con về đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn nói với con đây. Con về Vạn Tượng Vu trước rồi nói với mọi người rằng ta đã tìm được con gái thất lạc nhiều năm. Sau khi hai đứa dưỡng thương xong, con đưa “muội muội” đến Thần Đô, lấy lại Tương Tư kính từ đồ chó phủ Thiên Khuyết kia.”
Bước chân Khương Phất Y và Yến Lan dừng lại cùng lúc.
Khương Phất Y vội vàng từ chối: “Không cần làm phiền Yến Lan, ngài viết thư là được rồi mà?”
Dù sao đó cũng là bảo vật của Vạn Tượng Vu, phủ Thiên Khuyết cũng không nên độc đoán như vậy.
Yến Lan hiểu được ý, nếu nàng muốn đi tìm Tương Tư kính thì có nghĩa là cha của chàng không phải là cha Khương Phất Y.
Nhưng cha chàng quyết định giải quyết chuyện này.
Điều này thực sự khiến Yến Lan ngạc nhiên: “Cha, cha định để nàng lấy thân phận Vạn Tượng Vu để đến Thần Đô à?”
Kiếm Sinh nhún vai: “Không thì sao, con nói ta nghe một biện pháp khác đi, làm thế nào để một “tà tu thi quỷ” có thể đến Thần Đô một cách an toàn?”
Yến Lan không thể trả lời, thực sự không hề dễ dàng.
Nếu không nàng đã không bị đóng đinh vào quan tài.
Kiếm Sinh nheo mắt lại: “Con không muốn đi?”
Yến Lan nói: “Không dám. Lần đầu tiên cha giao cho con làm một việc quan trọng, con hoàn toàn không có lý do để từ chối.”
Kiếm Sinh có vẻ rất hài lòng với thái độ của chàng, ông nhìn về phía Khương Phất Y cười dịu dàng nói: “Vốn dĩ để Yến Lan đi lấy Tương Tư kính là được rồi, nhưng khả năng cha ngươi ở Thần Đô rất cao, đỡ mất công đi lại thêm… Chuyến này chắc chắn không dễ đi, ngươi cứ lấy thân phận là con gái của ta, vì Vu tộc trong mắt thế nhân rất kỳ bí nên việc nuôi tà tu cũng chẳng có gì kỳ lạ.”
Khương Phất Y mấp máy môi, nhưng không nói ra được lời nào.
Kiếm Sinh tiếp tục nhắc nhở: “Thân phận chỉ là phụ trợ thôi, từ nhỏ ta đã là một dã nhân ẩn náu trong đầm Ma Quỷ, bên ngoài không có nhiều người biết thực lực của ta nên mới coi thường Vạn Tượng Vu. Mặc dù Yến Lan là người đáng tin cậy nhưng cũng chưa từng ra ngoài, nhờ người khác thà không bằng tự mình cứu mình.”
Khương Phất Y khẽ đáp: “Vâng.”
Nàng hơi cúi đầu, hốc mắt không nhịn được cay cay.
Mặc dù nàng đã mất ký ức của mười năm, nhưng cảm xúc lúc này nói cho nàng biết rằng ngoài mẹ ra, dường như đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được lòng tốt chân thành.