Đào Nhiễm vốn là người tinh ý, tất nhiên hiểu được, nhưng vẫn có chút do dự: “Nhưng mà…”
“Lăng Sương vì Mai tỷ tỷ còn dám đánh cả Từ Hành một trận, nếu biết chuyện này, e rằng sẽ làm loạn đến trời long đất lở. Ngươi không thấy danh tiếng nàng ấy đã đủ tệ rồi sao? Ngươi muốn muội ấy đánh chết Triệu Cảnh, để Khanh Vân phải ở góa cả đời à?” Nhàn Nguyệt tiếp tục cảnh cáo, giọng nói trầm lạnh: “Hơn nữa, hiện tại mẫu thân ta đang đắc ý, ngươi dám lấy Lăng Sương ra làm kẻ chịu trận, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Cảnh cáo xong, nàng nghe thấy tiếng Lăng Sương ngày càng gần liền lập tức điều chỉnh sắc mặt, biểu hiện trở lại như chưa có gì xảy ra.
Lăng Sương tìm qua hai gian phòng mới thấy nàng, vừa bước vào đã lớn tiếng than thở: “Tức chết muội rồi, sao tỷ còn ở đây ngủ. Mau về thôi, đã muộn thế này rồi, ngày mai lại than đau lưng cho xem.”
Vừa thấy Lăng Sương, Nhàn Nguyệt liền cười, hỏi: “Muội tức giận cái gì thế? Mau nói ta xem ai to gan dám chọc vào tổ ong bò vẽ, không sợ bị đốt xưng mặt sao?”
Lăng sương hậm hực chu mỏ bực tức: “Thôi nào, tỷ đừng hỏi nữa, muội phiền muốn chết đây này. Trên đường về muội sẽ kể.”
Nhàn Nguyệt lập tức giở giọng oán trách: “À, hóa ra muội kêu ta về không phải vì lo lắng cho ta, mà là để tiện đường nói chuyện à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT