Tần Dực quả là người kỳ lạ, chẳng khuyên Lăng Sương về nhà, cũng không báo cho người nhà nàng biết nàng đang ở đâu. Với hắn, những chuyện này đều không cần nói. Lăng Sương không về, ắt có lý do của nàng.
Người thường hay thích khuyên bảo người khác, trên đời ai cũng cho rằng đạo lý của mình là đúng, thấy người khác lầm đường lạc lối, luôn cảm thấy có vài lời phải nói, nếu không sẽ lo lắng đối phương lãng phí, lãng phí thời gian, lãng phí sức lực, bỏ lỡ thời khắc tốt đẹp.
Tần Dực chưa bao giờ như vậy, hắn dường như chưa từng cho rằng có thứ gì là lãng phí, ngay cả với Hạ Nam Trinh, dung mạo tài năng như thế, nhàn rỗi nhiều năm, hắn cũng chưa từng nói một lời nào. Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, ngay cả bản thân hắn cũng vậy.
Vì vậy, hắn cũng chẳng quản Lăng Sương có định bỏ nhà ra đi hay không, cũng không sai người báo cho Hạ Nam Trinh biết nàng đang ở đâu, dù sao Hạ Nam Trinh chỉ nhờ hắn tìm người, hắn đã tìm được rồi.
Tần Dực đưa Lăng Sương rời khỏi khu chợ, tùy tùng dắt ngựa tới, Lăng Sương vốn đang mặc nam trang, xoay người lên ngựa, thấy Tần Dực cưỡi con bạch mã toàn thân tuyết trắng, liền hỏi: "Đây là Bạch Nghĩa Tòng? Sao ngươi không cưỡi Ô Vân Truy?"
"Ô Vân Truy quá oai phong, người khác vừa nhìn đã sinh lòng cảnh giác, không bằng Bạch Nghĩa Tòng và Tử Yến Lưu."
"Đây là Tử Yến Lưu trong truyền thuyết sao? Sao trước đây ta chưa từng thấy ngươi cưỡi?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play