Lăng Sương bị giục đi chải tóc rồi thử đồ, tóc thì không sao, kiểu yến tiệc ngắm hoa thế này, chủ nhà đều là bậc trưởng bối có quy củ, tóc tai trang điểm không được quá nổi bật, nếu quá thời thượng cũng không ổn.
Y phục thì phải cân nhắc kỹ càng, tốt nhất vừa tinh tế vừa đạt quy củ, không thể để người ta chê cười quê mùa.
Lâu nhị phu nhân đã chuẩn bị sẵn mấy bộ y phục, trải ra một chiếc giường, chờ Nhàn Nguyệt đến chọn.
“Bây giờ thời tiết vẫn lạnh, mọi người đều mặc áo choàng, cũng giống nhau cả. Con thấy không bằng chọn ba bộ lông cáo xanh, trông gọn gàng chỉnh tề chút. Lông cáo trắng thì quá chói mắt, lông chồn thì lại nặng nề quá.” Nhàn Nguyệt nhìn mấy bộ y phục trên giường rồi đưa ra ý kiến.
Những cái khác không nói, nhưng riêng về trang phục có thể nói nàng đứng nhất. Vì vốn dĩ đã đẹp lại còn thích đẹp nên ngày nào cũng mày mò trang điểm, ngay cả Lâu nhị phu nhân cũng phục nàng, thường xuyên nghe theo ý kiến của nàng.
“Y phục bên trong thì sao?” Lâu nhị phu nhân nóng lòng muốn thử: “Mặc bộ thêu cành hoa đó thì sao? Hôm nay vừa hay có dịp ra mắt, làm nổi bật chút.”
“Vừa vào đã mặc thêu cành hoa thì không hay lắm, con thấy Thái quân chỉ là khởi đầu thôi, tiết mục chính vẫn là đầu xuân. Bộ đó để dành đi, chúng ta mặc mấy bộ váy vàng kia đi, bên ngoài mặc áo dài tay bằng satin hoa, dù sao thì bên ngoài có áo choàng lông cáo giữ ấm, vào trong nhà có sưởi cũng không sao.”
“Như vậy cũng được.” Lâu nhị phu nhân đứng bên giường, cầm y phục lên chọn: “Vậy con mặc màu đỏ?”
“Con mặc màu tươi sáng, lấy bộ nhũ đỏ là được, tỷ tỷ thì mặc bộ ‘Liễu sao nguyệt’ đó đi, màu đó hợp với tỷ tỷ, hoa văn mây trôi bông hoa cũng đẹp. Lăng Sương mặc màu chu sa là đẹp nhất, những màu này cũng đều hợp với váy vàng. Giày cũng có thể đi giống nhau, phải là giày mây. Mặc áo dài lại không đi giày mây thì có vẻ hơi nặng nề, ủng thì để lần sau ra ngoài ngắm hoa rồi đi.”
Hàn Nguyệt vừa ngồi bên giường chải tóc vừa chọn xong y phục, đến cả bộ cho lần sau cũng đã xem qua: “Đúng rồi, để lại mấy bộ thêu bạc đó, suốt ngày thêu vàng nhìn hơi quê mùa. Vả lại mùa xuân dễ có mưa, sương mù dày đặc, thêu bạc thì sáng mắt, cũng hợp với màu da, để dành phòng khi có mưa, tránh lúc đó tìm không kịp.”
Lâu nhị phu nhân đương nhiên đều nghe lời nàng nói. Sau khi chọn xong lại bảo Hoàng Tứ nương thu dọn những thứ còn lại, chờ khi họ ra ngoài rồi bảo người làm mang về cửa hàng.
Người ở kinh thành rất coi trọng thể diện, cũng thích đi chơi. Mỗi khi có lễ hội, không chỉ những nhà giàu có, mà ngay cả những gia đình bình thường cũng phải diện một bộ quần áo đẹp để đi lễ chùa, dạo chơi, ngắm hoa. Lâu nhị phu nhân đã sống ở Giang Nam mười lăm năm, cửa hàng ở kinh thành đều đã bán hoặc cho thuê, chỉ còn lại hai tiệm may sẵn cùng một nửa cổ phần của tiệm phấn son để chuẩn bị cho hiện tại.
Y phục mà các tỷ muội họ mặc, đương nhiên đều là mới, mặc xong thì cho thuê hoặc bán lại cho người khác.
Lúc trước ở thành Dương Châu, bà cũng đã từng như vậy, vào mùa xuân đi lễ chùa, bốn tỷ muội Lâu gia mặc đẹp như bốn tiểu mỹ nhân, khiến tất cả nữ nhi trong thành đều hâm mộ, ai nấy cũng học theo, làm cho hàng tơ lụa trong tiệm của Lâu nhị phu nhân bán hết sạch. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Kinh thành tự nhiên là nơi có nhiều nhân tài, hơn nữa quy tắc ở đây cũng nhiều hơn. Nữ nhân không thể lộ diện, họ mặc đồ đẹp cũng không giúp gì cho việc buôn bán của tiệm. Nhưng so với những hộ không có tiệm thì vẫn còn khá hơn nhiều.
Mọi người đều nói Lâu nhị phu nhân hạ bảng bắt tế cũng không phải là oan uổng cho bà. Bà thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng, dùng hết sức lực để sắp xếp cho mấy cô nữ nhi xinh đẹp của mình một chỗ dựa tốt.
Thật tiếc là bà có một cô nữ nhi nổi loạn, Lăng Sương hoàn toàn không hứng thú với những chuyện này. Sau khi nàng thử vài bộ đồ xong thì lập tức thay ra, quay lại ngồi bên bàn. Lâu nhị gia đang cầm quyển sách vừa ăn vừa đọc, thấy nàng đến thì lặng lẽ đẩy một bát canh gà qua cho nàng. Canh đã để nguội một lúc, ấm ấm, vừa đủ để uống. Trong bốn cô nữ nhi, nói ông thương Lăng Sương nhất cũng không phải nói suông.
Lăng Sương uống xong một bát canh gà, bên kia Nhàn Nguyệt và Thanh Vân cũng đã xong, lại bị Lâu nhị phu nhân gọi đến ăn cơm. Rõ ràng bà cũng chưa ăn một miếng nào, vừa nhìn người hầu soạn bàn ăn vừa chỉ đạo: “Mỗi người uống một bát canh gà trước cho ấm. Trong canh có thêm gừng thuốc, đừng để đến lúc đó lại bị lạnh. Nhất định không được ăn đồ cay, ăn nhiều điểm tâm một chút, điểm tâm làm no bụng, đừng chỉ chăm chăm uống cháo…”
Lăng Sương cố tình trêu bà: “Sao Tôn thái quân đãi khách lại không lo ăn uống gì vậy mẫu thân? Lại còn phải ăn no mới đi được?”
“Con thì biết cái gì? Mấy bữa tiệc thế này có phải mời con đến để ăn đâu? Không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn từng cử chỉ một của con đấy. Đến lúc đó tự tin chút, cũng phải chú ý đến lễ nghi, tất nhiên cũng không được ngốc nghếch giả bộ thanh lịch không ăn, như vậy thì đúng là kiểu người nhà quê rồi. Nhà chúng ta bình thường thế nào thì cứ như vậy, chỉ cần đừng hoảng hốt lộ ra vẻ quê mùa là được…” Lâu nhị phu nhân kiên nhẫn dặn dò.
Nhàn Nguyệt muốn trêu một câu “Giống như ở nhà vậy thì không phải để Lăng Sương làm vua luôn à?” nhưng lại bị canh làm gà phỏng miệng. Nàng còn chưa kịp mở miệng thì Lâu nhị phu nhân tiếp tục dặn dò: “Nếu gặp phải tình huống không biết làm thế nào thì cứ nhìn theo Khanh Vân, học theo đại tỷ mấy đứa là được.”
Nhàn Nguyệt lè lưỡi về phía Lăng Sương, Lăng Sương cũng làm mặt quỷ với nàng. Bọn họ cười cười học theo Lấu nhị phu nhân tỏ vẻ nghiêm nghị. Khanh Vân tính cách thật thà, nói: “Cũng đừng chỉ học mình ta, học mẫu thân cũng vậy. Ta đều học từ mẫu thân.”
“Đồ nịnh bợ.” Lăng Sương phản ứng cực nhanh nói.
Lâu nhị phu nhân gõ nhẹ vào đầu cô, nói với Khanh Vân: “Đứa nhỏ ngốc, sao có thể là học theo mẫu thân được? Nương là phu nhân, các con là tiểu thư, quy tắc có thể giống nhau sao?”
“Nương có thể uống rượu chơi bài, tỷ có thể không?” Nhàn Nguyệt bổ sung.