Năm thứ hai mươi tư niên hiệu Kiến Quang, Hoàng đế băng hà, truyền ngôi cho Túc Vương, đổi niên hiệu thành Vĩnh An.

Thời gian trị vì của Hoàng đế hiện tại, siêng năng cần mẫn, giỏi dùng người tài, tiết kiệm yêu dân, xứng đáng là một minh quân. Y đang ở độ tuổi ba mươi, nhưng lại bất ngờ gặp phải binh biến của Tín Vương, bị thương nặng. Các ngự y đều bó tay, cuối cùng cũng qua đời.  Hoàng đế có một con trai và một con gái, nhưng y không truyền ngôi cho con cái mình, mà lại truyền cho em trai mình - vị Túc Vương không học hành gì là Viên Phong Yên.

Một năm sau.

Tiểu Thúy hôm nay phải đi cùng tiểu thư nhà mình lên núi thắp hương.

Tiểu thư nhà nàng, là giai nhân nổi tiếng trong vòng trăm dặm, số người đến cầu hôn nhiều không đếm xuể, nhưng tiểu thư lại không ưng ai cả.

Phụ thân tiểu thư, cũng là lão gia của Tiểu Thúy, cũng rất cưng chiều con gái mình, nói con gái à, nếu con thích ai thì nhất định phải nói với phụ thân.

Tiểu thư nghe lời cha mình, nhưng vẫn không chịu nói.

Vì vậy lão gia chỉ cho rằng tiểu thư còn e thẹn chưa có người mình thích, nhưng chỉ có Tiểu Thúy bên cạnh tiểu thư mới biết, tiểu thư nhà nàng, từ lâu đã có người mình thích rồi.

Bát Nhã Tự, là một ngôi chùa linh thiêng ở ngoại thành, hương khói không dứt, nghe nói cầu duyên rất linh nghiệm. Vì vậy tiểu thư ngày nào cũng đến chùa, phụ thân tiểu thư cũng không để ý, chỉ nghĩ con gái mình chỉ là muốn cầu một mối lương duyên tốt đẹp.

Hôm nay tiểu thư lại đi chùa.

Nàng ấy soi gương tỉ mỉ trang điểm, lại đeo những món trang sức đẹp nhất của mình, rồi mới nhẹ nhàng hỏi Tiểu Thúy: “Tiểu Thúy, ta đẹp không?”

Tiểu Thúy cười nói: “Tiểu thư, dung mạo này của người, ai nhìn thấy mà dám nói không đẹp?”

Tiểu thư bĩu môi, lại nói: “Đẹp như vậy, sao y lại không nhìn ta?”

Tiểu Thúy thầm thở dài trong lòng, nhưng miệng lại nói: “Vị hòa thượng đó chỉ là không hiểu phong tình thôi, tiểu thư đừng nên giận làm gì.”

Nụ cười trên mặt tiểu thư nhạt đi, chỉ nói: “Chuẩn bị kiệu đi.”

Vì vậy Tiểu Thúy gọi người khiêng kiệu, một chủ một tớ, thong thả đến Bát Nhã Tự.

Thời tiết hôm nay khá tốt, Bát Nhã Tự lại một lần nữa náo nhiệt. Người thắp hương, người lễ Phật, người cầu may kéo dài không dứt. Tiểu thư dâng tiền công đức, lấy cớ muốn hỏi chuyện duyên phận, liền được mời vào phòng bên trong hậu viện.

Phòng này bình thường người ta không được vào, chủ yếu là khách quý dâng nhiều tiền công đức mới được đến. Tiểu thư và Tiểu Thuý đợi một lát, liền thấy một vị hòa thượng mặc áo xám gõ cửa.

“Mời vào.” Giọng tiểu thư nhẹ nhàng.

Vị hòa thượng liền bước vào, mặt tiểu thư cũng đỏ lên.

“Sư phụ.” Tiểu thư khẽ nói: "Mời sư phụ ngồi.”

Vị hòa thượng vẻ mặt lạnh nhạt, không ngồi xuống, chỉ nói: “Không chỉ hôm nay thí chủ mời ta đến, lại là vì chuyện gì?”

Tiểu thư đỏ mặt, nhỏ giọng: “Chỉ là muốn phiền sư phụ xem giúp ta chuyện duyên phận.”

Hòa thượng nghe vậy, hơi nhíu mày.

Cử chỉ vốn dĩ nên tỏ ra không kiên nhẫn ấy, nhưng khi vị hòa thượng này làm ra lại vô cùng đẹp trai. Cậu nói: “Thí chủ trước đây không phải đã tìm ta hỏi vài lần rồi sao?”

Tiểu thư cúi mắt, nhỏ nhẹ: “Đó là… không chuẩn xác.”

Hòa thượng nhìn vẻ e lệ của tiểu thư, thở dài: “Thí chủ, tiểu tăng xuất gia rồi, đã đoạn tuyệt duyên trần.”

Tiểu thư cười, nhưng lại mạnh dạn nói: “Xuất gia rồi, vẫn có thể hoàn tục chứ.”

Hòa thượng nhìn tiểu thư một lúc, biết chuyện này khó mà qua mặt được, liền lại nói: “Thí chủ, tiểu tăng không có ý định hoàn tục, chỉ cầu thí chủ… quên tiểu tăng đi.”

“Ta không quên!” Tiểu thư giận dữ: “Ta chính là thích người, người… nếu không chịu ta, ta sẽ bảo phụ thân ta phá nát ngôi chùa này!”

Hòa thượng nghe tiểu thư nói vậy, im lặng một lát, rồi chậm rãi nói: “Thí chủ, vậy thì để bần tăng kể cho thí chủ một câu chuyện được không?”

Tiểu thư tưởng hòa thượng định thuyết pháp với mình, nghĩ là nghe cậu nói thêm vài câu thì cũng tốt, nàng ấy liền gật đầu.

Vị hòa thượng nhìn tiểu thư với vẻ thương hại, bắt đầu kể chuyện: “Nông dân dưới núi mua phân từ đạo quán và chùa trên núi, đạo sĩ bán một đồng một thùng, hòa thượng bán hai đồng.”

Tiểu thư lộ vẻ nghi hoặc, nghĩ bụng đây là ý gì.

Hòa thượng tiếp tục nói: “Nông dân chất vấn hòa thượng, hòa thượng tức giận nói: Phân của chúng ta đều được nén chặt, một phần bằng hai phần.”

Hòa thượng nói xong, không nói gì nữa.

Tiểu thư và Tiểu Thuý nghe xong đều ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu câu chuyện này có ý gì, cho đến khi Tiểu Thuý đột nhiên phản ứng lại, giận dữ nói: “Tiểu thư! Vị hòa thượng này đang kể chuyện tục tĩu cho người đó!”

Tiểu thư nói: “Hả?”

Tiểu Thuý trừng mắt nhìn hòa thượng, lại đến bên tai tiểu thư thì thầm mãi, nghe Tiểu Thuý giải thích xong, mắt tiểu thư đỏ hoe, mắng: “Tên hòa thượng dâm đãng! Thô tục! Vô sỉ!”

Nói xong liền cùng Tiểu Thuý giận dữ bỏ đi.

*giải thích một chút câu chuyện cười răm xưa này: Hòa thượng chơi gay nên phân mới bị nén chặt hơn đạo sĩ… Kiểu đẩy đẩy đẩy đồ đó 😀

Hòa thượng nhìn bóng lưng tiểu thư và Tiểu Thuý, nói với hệ thống trong đầu: “Tôi hói đầu rồi, tôi cũng mạnh mẽ hơn rồi.”

Hệ thống: “…”

Đúng vậy, vị hòa thượng ngày nào cũng bị gái nhà lành quấy rối này chính là Bạch La La bị Tín Vương bắt đến Bát Nhã Tự.

Bạch La La nhìn tiểu thư và Tiểu Thuý đi xa, nghĩ bụng mình lại sắp bị trụ trì mắng rồi, liền lộ vẻ đau khổ, chậm rãi ra khỏi phòng.

Đương nhiên cậu biết tiểu thư này có ý với mình, nhưng cậu là thân phận gì, nếu để cô gái nhỏ này can thiệp vào, e rằng mạng cũng không còn, chi bằng trực tiếp dọa nàng ấy chạy mất.

Hệ thống nói: “Cậu càng ngày càng có giác ngộ rồi.”

Bạch La La giọng điệu già dặn, cậu nói: “Xem nhiều hòa thượng rồi, thấy đàn ông cũng khá tốt.”

Hệ thống: “????”

Thấy cậu ra khỏi phòng nhanh như vậy, các hòa thượng khác đều khá ngạc nhiên, nói sao sư phụ nhanh chóng giải quyết nữ thí chủ kia dữ vậy?

Bạch La La nghĩ các người chỉ biết hả hê thôi, cậu nói: “Ta đã nói rõ với nữ thí chủ kia rồi, nàng ấy chắc sẽ không đến nữa.”

Các hòa thượng khác đều lộ vẻ không tin, nghĩ bụng lần trước ngươi cũng nói vậy.

Chỉ thấy trụ trì hùng hổ chạy đến từ ngoài, nói: “Ngươi nói gì với nữ thí chủ kia thế?!”

Bạch La La chậm rãi đáp: “Tiểu tăng chỉ kể một câu chuyện ‘Sắc tức thị không, không tức thị sắc’ mà thôi…”

Trụ trì nói: “Thật chứ?”

Bạch La La nói: “Người xuất gia không nói dối…”

Trụ trì hơi nghi ngờ, nhưng cũng không làm gì được cậu, cau mày nói: “Ngươi đừng có quá thô lỗ với nữ thí chủ đó, cha nàng ấy là Thái thú trong thành đấy.”

Bạch La La nghĩ thầm tôi còn là Hoàng đế đương triều nữa kìa, nhưng cậu không thể nói ra, chỉ làm bộ dáng xem nhẹ hồng trần, nói: “Sắc cũng được, quyền cũng được, đều là phù vân trong hồng trần mà thôi.”

Trụ trì liếc cậu một cái, không nói gì, rồi đi mất.

Bạch La La liền trở về chỗ ở của mình, chờ đợi lời gọi của nữ thí chủ tiếp theo – từ khi dung mạo của cậu bị các nữ thí chủ đến thắp hương nhìn thấy, mọi người không còn tìm trụ trì hỏi chuyện tình duyên nữa, mà đều tìm cậu, Bạch La La nghĩ thầm, cứ thế này thì cậu phải xin trụ trì thêm vài quả trứng nữa mới được.

Lúc này đã một năm kể từ khi cậu bị Tín Vương ném vào Bát Nhã Tự, thế nhưng ngọn lửa chủ nghĩa xã hội chưa bao giờ tắt trong lòng cậu.

Bạch La La: “Người kế nhiệm chủ nghĩa xã hội chân chính tuyệt đối sẽ không vì chút khó khăn nhỏ nhặt này mà bỏ cuộc.”

Hệ thống nói: “Bỏ cuộc điều trị?”

Bạch La La: “Cậu có thể im lặng được không?”

Hệ thống nói: “Tôi cứ nói thôi.”

Một năm nay Bạch La La ở Bát Nhã Tự ăn chay niệm Phật, những kỹ năng khác không tăng, chỉ có kỹ năng cãi nhau với hệ thống là tăng lên.

Tín Vương tuy không xuất hiện, nhưng vẫn sai không ít người trông chừng Bạch La La, đề phòng cậu chạy trốn, thậm chí còn cho cậu uống thuốc, phong bế nội lực của cậu, khiến cậu không khác gì người thường.

Điều khiến Bạch La La buồn là, Mão Cửu làm Hoàng đế lâu như vậy, mà không ai phát hiện hắn là đồ giả mạo, ngược lại còn không ít người cho rằng tiên hoàng sáng suốt – lại chọn được một vị Hoàng đế siêng năng như vậy. ( truyện trên app T Y T )

Bạch La La tụng kinh một lúc, lại đến giờ ăn cơm.

Tín Vương tuy ép cậu làm hòa thượng, nhưng về ăn mặc sinh hoạt thì không thiếu thốn gì, cho cậu ăn uống đầy đủ, mỗi ngày hai quả trứng bổ sung protein.

Bạch La La nhìn quả trứng luộc trắng trơn, rơm rớm nước mắt, nói nhìn thấy nó là nhớ đến bản thân mình.

Hệ thống nói: “Cậu đừng lo lắng, đợi cậu không làm hòa thượng nữa, tóc sẽ mọc rất nhanh thôi.”

Bạch La La nói: “Cậu nghĩ khi nào tôi mới không làm hòa thượng nữa?”

Hệ thống suy nghĩ một chút, nói: “Trở về thế giới ban đầu?”

Bạch La La: …

Nhưng Bạch La La chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, cậu cảm thấy Mão Cửu vẫn sẽ tiếp tục tìm cậu, cậu tin tưởng con trai yêu dấu Cửu Cửu của mình.

Suy nghĩ đó kéo dài cho đến khi Tín Vương xuất hiện trở lại.

Ngày Tín Vương xuất hiện là một đêm gió lạnh trăng mờ, Bạch La La bị hệ thống gọi dậy, liền thấy một người đứng bên giường cậu, cúi đầu nhìn cậu.

Bạch La La giật mình, nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Tín Vương nói: “Ngươi không giống hắn nữa.”

Bạch La La: … Tôi giống bà nội anh á.

Tín Vương trông có vẻ không được tốt, gầy đi nhiều, hắn ta nói với Bạch La La: “Hắn không tìm ngươi nữa.”

Cả hai đều biết “hắn” mà Tín Vương nói là Mão Cửu.

Bạch La La nói dối, giả vờ làm người si tình, nói: “Ta chỉ mong hắn quên ta.”

Tín Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch La La, dường như muốn nhìn ra sơ hở trên mặt cậu, rồi hắn ta tiếp tục nói: “Hắn sắp đại hôn rồi.”

Bạch La La: … Mão Cửu, phụ thân nhìn nhầm con rồi.

Tín Vương nói: “Sao nào?”

Bạch La La cảm thấy mình không thể thua về khí thế, liền nở nụ cười như vị thánh nhân, nói: “Ta chỉ mong trong đời này, được thấy hắn bình định thiên hạ.”

Tín Vương: “… Ngươi bị bệnh à?”

Bạch La La tiếp tục làm khó chịu Tín Vương, nói: “Hắn chính là thuốc của ta.”

Tín Vương: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play