Hà Du hét lớn: "Tôi không muốn gặp họ!!"
"Họ có đáng gọi là cha mẹ đâu!"
Khương Mịch Tuyết: "Ít nhất thì họ cũng đáng tin cậy hơn cái anh Hạo của cậu, người dắt díu vị thành niên, đạp hai thuyền, vừa ăn trong bát vừa ôm trong nồi, thông thạo kỹ năng bạo lực lạnh và ăn bám có kỹ thuật."
Hà Du vật lộn định đứng dậy khỏi mặt đất nhưng bị Khương Mịch Tuyết dễ dàng ấn ngã trở lại.
Phương Minh Tuấn thì nghĩ đến vấn đề khác: "Cha mẹ cậu ấy giờ chắc vẫn ở thành phố A chứ? Đến thành phố D nhanh nhất cũng phải mất vài tiếng, khoảng thời gian này chúng ta cứ để cậu ấy ở lại đoàn phim sao?"
Khương Mịch Tuyết sau khi nghe anh ta nhắc, cũng nhận ra sự bất ổn: "Đúng vậy."
Không nói đến việc tâm trạng hiện tại của Hà Du giống như một quả bom hẹn giờ, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì đoàn phim cũng không thể chịu trách nhiệm được, chỉ riêng những việc cậu ta đã làm thôi, cũng chẳng ai muốn ở lại đây để canh chừng cậu ta cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT