Còn về phía Khương Mịch Tuyết.
Dù đã xác nhận đứa bé có lẽ không sao nhưng nhìn tình trạng ngủ mê của bé, có lẽ cũng đã bị dùng thủ đoạn gì đó. Khương Mịch Tuyết không chắc chắn chuyện gì đã xảy ra, cũng không dám tùy tiện cứu chữa.
Thích Tinh thì ngay khi xác định người đàn ông kia là kẻ buôn người đã muốn đuổi theo nhưng tiếc là hôm nay cô ấy đi đôi giày cao gót, ở nơi có nhiều bậc thang này thật sự khó di chuyển, chỉ có thể sốt ruột đứng tại chỗ quay vòng: "Đứa bé có sao không?"
"Đồ buôn người chết tiệt, tôi suýt nữa không nhận ra!"
Khương Mịch Tuyết nói: "Không nhận ra cũng là chuyện bình thường."
Đứa bé này có lẽ đã bị làm cho mê man, không khóc cũng không quấy, đêm nay ở bãi biển có nhiều người, những đứa bé khóc lóc vì lạc cha mẹ cũng không ít, ai sẽ để ý đến một đứa bé được người lớn bế như thế này?
Hơn nữa, từ lúc cô gọi người đàn ông trung niên kia đến giờ cũng đã được một hai phút nhưng không nghe thấy tiếng ai tìm con, chứng tỏ cha mẹ đứa bé cũng không ở gần đây - hoặc là quá bất cẩn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT