Khi nói đến chuyện nói chuyện bình tĩnh, Ngô Hoài cố tình nhấn mạnh giọng điệu.

Nghe xong, theo bản năng, Bách Quốc Hùng và Tiết Tiệp không muốn nói chuyện sau.

Nhưng khi họ thấy tay Ngô Hoài bịt miệng Bách Cảnh Hoán có vẻ hơi nới lỏng, sự miễn cưỡng này lập tức biến thành động tác gật đầu như gà mổ thóc: "Được rồi."

Ngô Hoài lập tức đưa tay ra: "Mời!"

Trước khi đi, anh ta còn không quên giao Bách Cảnh Hoán cho trợ lý bên cạnh: "Nhanh đưa anh Hoán về tiếp tục trang điểm!"

Trợ lý run rẩy nhận người, giọng trả lời còn hơi nghẹn ngào: "Được, được..."

Ngô Hoài đi nhanh về cũng nhanh, không lâu sau anh ta đã sải bước từ bên ngoài đi vào, trời mùa hè, trán đầy mồ hôi.

Xác nhận Bách Cảnh Hoán đã miễn cưỡng bị đưa về tiếp tục trang điểm, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó Ngô Hoài lại nở nụ cười, cười nói với các nhân viên có mặt: "Xin lỗi mọi người, vừa rồi để mọi người chê cười rồi."

"Nhà A Hoán như mọi người cũng thấy... ôi", anh ta lại thở dài: "Làm chậm tiến độ công việc của mọi người, thực sự xin lỗi, vừa rồi tôi đã đặt đồ uống lạnh và trà chiều ở StarX rồi, lúc đó mọi người đều có phần nhé!!"

Ngô Hoài vừa đáng thương vừa biết điều đúng lúc, đến nước này, những người còn chút lương tâm cũng không tiện nói gì nữa - ít nhất là không nói quá đáng.

Dỗ dành các nhân viên trong phim trường xong, Ngô Hoài lại vào phòng trang điểm.

Không biết anh ta nói gì, không lâu sau Bách Cảnh Hoán đã trang điểm xong, bước ra ngoài.

Có lẽ là vừa trải qua một trận cãi vã nên mặt anh ta vẫn căng thẳng.

Đạo diễn thấy Bách Cảnh Hoán như vậy, có chút lo lắng: "Hay là để thầy Bách nghỉ ngơi một lát..."

"Không sao không sao", Ngô Hoài nói: "Trạng thái của anh ấy không có vấn đề gì."

Bách Cảnh Hoán cũng gật đầu, ra hiệu rằng mình không sao.

Quả nhiên, khi tiếng hô bấm máy của trợ lý đạo diễn vang lên, vẻ giận dữ còn sót lại trên mặt Bách Cảnh Hoán liền biến mất.

Anh ta cầm bóng rổ trong tay, làm hai động tác giả, lừa qua diễn viên quần chúng bên cạnh, một cú lên rổ ba bước đẹp mắt!

"Tuyệt!" Đạo diễn không nhịn được khen ngợi.

Cảnh quay đầu tiên hoàn thành trực tiếp một lần.

Chứng minh diễn xuất của Bách Cảnh Hoán rất chuyên nghiệp, Ngô Hoài cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta quay sang người bên cạnh tự hào nói: "Thế nào, nghệ sĩ tôi đào tạo, ổn chứ?"

Nói xong anh ta mới phát hiện, mình vừa vặn đứng cạnh Khương Mịch Tuyết.

Ngô Hoài: "Ờ..."

Khen nghệ sĩ nhà mình trước mặt nghệ sĩ khác, sao lại thấy kỳ kỳ vậy.

Nhưng Khương Mịch Tuyết rõ ràng không đồng cảm với sự ngượng ngùng của anh ta, cô gật đầu: "Diễn xuất của anh ya thực sự rất tốt."

Muốn có.

"Nhưng câu mà anh vừa giải thích cho anh ta, nói hơi giả." Cô lại đánh giá Ngô Hoài một câu.

Cảm giác đắc ý vừa mới dâng lên trong lòng Ngô Hoài lập tức tan thành bọt biển.

—— Nghệ sĩ nhà mình có tiền đồ thì sao chứ? Không phải vậy, còn có một chuyện đau đầu đang chờ anh ta đây.

Khương Mịch Tuyết nghiêng đầu nhìn Ngô Hoài: "Tối nay các anh sẽ đi đàm phán với họ chứ?"

"Họ" này, Khương Mịch Tuyết không nói rõ nhưng rõ ràng cả hai đều biết cô đang ám chỉ đến ai.

Thực ra những chuyện này, không nên nói với người ngoài như Khương Mịch Tuyết.

Nhưng Ngô Hoài cảm thấy mình có lẽ quá mệt mỏi rồi, hơn nữa bây giờ mọi người cũng coi như là cùng chung một thuyền nên anh ta vẫn gật đầu: "Cô xem bộ dạng của hai vợ chồng kia đi, tôi có dám cho họ leo cây không?"

Quay quảng cáo mà còn tìm đến tận nơi, nếu còn định phớt lờ cho nguội lạnh, không chừng lần sau mọi người sẽ gặp nhau trên hot search mất.

Nghĩ đến đây, Ngô Hoài lại nghiêm túc nhìn Khương Mịch Tuyết mấy lần: Người này, hình như có kinh nghiệm lên hot search khá phong phú thì phải?

Nhưng lời này quá chọc tức, anh ta không dám hỏi thẳng.

Khương Mịch Tuyết hỏi: "Vậy anh có nghĩ là có thể giải quyết ổn thỏa họ trong một lần không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play