"Những người xung quanh có thể không hiểu được nỗ lực và lý tưởng của cô nhưng không sao, vì chúng ta đều biết, mồ hôi nước mắt bỏ ra nhất định sẽ có lúc được đền đáp."
Biểu cảm của Dư Đào trông như sắp khóc vì cảm động: "Mịch Tuyết, không ngờ chúng ta mới quen nhau một ngày, mà cô đã hiểu tôi đến vậy…"
Vẻ mặt của Khương Mịch Tuyết trở lại bình thường: "—— Đại khái là như vậy."
Dư Đào: "?"
Khương Mịch Tuyết: "Được rồi, đi ăn thôi."
Cho đến khi đi ra đường lớn, gặp lại những người khác, Dư Đào vẫn chưa hoàn hồn.
Phương Minh Tuấn nhận thấy trạng thái của Dư Đào không ổn, chủ động hỏi: "Sao vậy?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT