Mộc Hề Chi ngay lập tức ra khỏi cơ thể của Chúc Huyền Tri nhưng nàng lại thấy hắn hít thở một cách hỗn loạn, khuôn mặt ửng hồng, năm ngón tay nắm lại, đầu ngón tay bấu chặt vào bùn đất, mạch máu trên mu bàn tay gân lên rõ rệt, giống như đang lên cơn bệnh vậy.
Nàng chẳng màng phủi bụi cát trên váy áo, vội vàng đưa tay đỡ hắn.
Chúc Huyền Tri cũng không rõ bản thân bài xích sự đụng chạm của Mộc Hề Chi hay thích được nàng đụng chạm, có một sự thoải mái khó diễn tả bằng lời, vào lúc hắn chần chờ có nên né tránh hay không thì có người đến.
Không chỉ có một người.
Dựa vào trạng thái mất đi linh lực của hắn khi gần gũi với Mộc Hề Chi, lúc gặp phải nguy hiểm rất khó để bảo vệ được bản thân, trừ khi ra tay trước để chiếm thế thượng phong. Lòng bàn tay Chúc Huyền Tri lặng lẽ xuất hiện một vài ám khí đã tẩm độc.
"Tiểu sư muội." Sư huynh đồng môn của Mộc Hề Chi - Đồ Sơn Biên Tự hô to, vội vàng bước về phía nàng, thấy bên cạnh Mộc Hề Chi có một thiếu niên tóc trắng lạ mặt, hắn ta tò mò nhìn thêm mấy lần.
Mộc Hề Chi nghe thấy tiếng gọi của Đồ Sơn Biên Tự, cánh tay nàng khựng lại giữa không trung: "Sư huynh?"
Đồ Sơn Biên Tự đang dìu một nam nhân, Mộc Tắc Thanh cũng vậy. Hai người đang hôn mê mặc y phục đệ tử của Cầm Xuyên Mộc gia, chắc là hai đệ tử của Cầm Xuyên Mộc gia mất tích ở Hàn Sương thành mà Mộc Thiên Triệt nói.
Đệ tử của Cầm Xuyên Mộc gia rất đông, chia thành đệ tử nội môn và ngoại môn, Mộc Hề Chi khá thân quen với đệ tử nội môn nhưng rất ít khi thấy đệ tử ngoại môn. Nàng chưa từng nhìn thấy họ nhưng có thể dễ dàng đoán được thân phận của họ.
Đôi mày Mộc Hề Chi thấp thoáng sự vui mừng.
Chúc Huyền Tri tự đứng dậy, áo đỏ bị Mộc Hề Chi đè lên đã trở nên nhăn nhúm. Sợi dải lụa ở mái tóc trắng hơi lỏng, gió thổi qua liền trôi theo đuôi tóc mà rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi dừng lại.
Nàng thấy Chúc Huyền Tri bình tĩnh đứng dậy bèn rụt cánh tay đang đưa ra nửa chừng.
Mà Mộc Tắc Thanh phải xác nhận đến mấy lần rằng Mộc Hề Chi không hề bị thương mới an tâm, mấy người họ vừa vào thành đã bị màn sương dày đặc bao vây chặt chẽ, đợi đến khi sương tan đi, những người còn lại đã chẳng thấy đâu, họ cũng vừa mới gặp lại nhau thôi.
Mộc Hề Chi không hề giấu giếm họ, nàng kể cho họ nghe nàng vừa bước vào ý niệm của người chết.
Chúc Huyền Tri đứng ở bên cạnh theo dõi, khi biết họ là đệ tử của Cầm Xuyên Mộc gia cũng không hề lơ là cảnh giác, tính cảnh giác của hắn xưa nay rất cao, tuyệt đối sẽ không giao tính mạng bản thân vào tay người khác.
Trong Hàn Sương thành đầy rẫy nguy hiểm, Mộc Tắc Thanh không dám mạo hiểm sự an nguy của Mộc Hề Chi, hắn ta không yên tâm khi có người lạ bên cạnh nàng, bèn hỏi Chúc Huyền Tri là ai: "Ngươi là ai?"
"Vân Trung Hỏa gia, Chúc Lệnh Chu."
Vẻ ửng đỏ của Chúc Huyền Tri dần dần biến mất lúc nào không hay, hắn cong môi cười, ngước mắt nhìn họ, bình tĩnh thong dong giới thiệu bản thân.
Mộc Hề Chi nuốt xuống lời định nói, vốn dĩ nàng còn định giới thiệu giúp hắn cơ.
Tính tình Đồ Sơn Biên Tự cởi mở, không hề ranh ma, nghe hắn nói vậy hắn ta mới nhớ đến lời đồn về Đại công tử Chúc Lệnh Chu của Vân Trung Hỏa gia, thế là tin đến bảy tám phần: "Hóa ra là Chúc đạo hữu."
Mộc Tắc Thanh điềm tĩnh thận trọng: "Xin thứ cho tại hạ mạo phạm, ngươi nói ngươi là Vân Trung Hỏa gia Chúc Lệnh Chu, có thứ gì có thể chứng minh được thân phận của ngươi không?"
Chúc Huyền Tri cầm lấy lệnh bài ngọc đeo bên hông: "Vật này có được tính không?"
Lần đầu tiên Mộc Hề Chi gặp hắn, nàng không chỉ để ý đến đặc điểm ở vẻ bề ngoài của hắn ăn khớp với Chúc Lệnh Chu mà còn thấy được lệnh bài ngọc kè kè sát bên Chúc Lệnh Chu, thế nên ban đầu nàng mới cho rằng hắn là Chúc Lệnh Chu.
Nhưng mấy ngày sống trong thế giới ý niệm của Mặc tướng quân, từng cử chỉ hành động của hắn lại khác xa so với tính cách trong nguyên tác, điều này khiến nàng nghi ngờ về thân phận của hắn, thế nhưng Mộc Hề Chi không nói toạc ra.
Bởi vì nàng đã nghĩ ra cách tốt nhất có thể chứng minh được hắn có phải là Chúc Lệnh Chu hay không rồi.
Cầm Xuyên Mộc gia có một pháp bảo có thể tra xét thân phận, một khi đeo nó lên người, mặt trên sẽ hiện ra tên và thân phận tương ứng.
Nhưng Mộc Hề Chi không đem theo pháp bảo, nàng phải quay về Cầm Xuyên một chuyến, phải có sự đồng ý của Mộc Thiên Triệt mới lấy được pháp bảo, đến lúc đó nàng còn phải nghĩ ra một lý do, dù sao cũng không thể sử dụng pháp bảo một cách dễ dàng được.
Mộc Hề Chi cũng không thể nói thẳng ra là nàng muốn tra xét xem người ta có phải là Chúc Lệnh Chu hay không.
Quan tâm chuyện này quá mức sẽ khiến người khác nghi ngờ, hơn nữa phụ thân của nàng Mộc Thiên Triệt lại thận trọng dè dặt, sáng suốt hơn người, Mộc Hề Chi không muốn tự gây phiền phức không đáng cho bản thân, tốt nhất là giấu được thì cứ giấu.
Còn về chuyện chiếc ngọc bội có thể chứng minh được thân phận của Chúc Lệnh Chu... thì thôi, khi làm việc nàng thích kiểm chứng nhiều lần, dù sao cũng chẳng thiệt hại gì nhiều.
Nàng đưa ra quyết định trong thầm lặng.
Mộc Tắc Thanh không biết được suy tư ngổn ngang trong lòng Mộc Hề Chi, sau khi nhìn thấy lệnh bài ngọc cuối cùng hắn cũng tin rằng Chúc Huyền Tri là Chúc Lệnh Chu chứ không phải là yêu ma có tu vi thâm hậu biến hóa thành người.
Tu sĩ trên thiên hạ đều biết Chúc Lệnh Chu yếu ớt không thể rời xa lệnh bài ngọc, rời khỏi là sẽ chết.
Lệnh bài ngọc chỉ có một chiếc, nghe bảo chỉ vì một tấm lệnh bài như thế này mà gia chủ của Vân Trung Hỏa gia đã tiêu hao không biết bao nhiêu nhân lực sức của, luyện đến mấy năm mới làm ra được để bảo vệ mạch đập của Chúc Lệnh Chu năm đó suýt chết non.
Nhắc đến Chúc Lệnh Chu, tu sĩ đều sẽ dành vài phần thương tiếc cho y, bởi sau khi đứa trẻ chào đời ngũ đại gia tộc sẽ đo thiên phú thay cho y, thiên phú của Chúc Lệnh Chu rất xuất sắc, là hạt giống hiếm có khó tìm.
Tiếc thay mặc dù Chúc Lệnh Chu có thiên phú bẩm sinh vượt trội, thế nhưng lớn lên thiếu sự chăm sóc nên sức khỏe trở nên gầy yếu.
Có thiên phú thì sao?
Sức khỏe không tốt, ngay cả việc tu luyện cũng cực nhọc hơn gấp bội so với người bình thường.
Tiếng tăm của Chúc Lệnh Chu lan truyền gần xa, gia chủ của Vân Trung Hỏa gia lại thường gióng trống khua chiêng vì y, thế nên dù là người ít khi để ý đến chuyện của ngũ đại gia tộc như Mộc Tắc Thanh cũng biết đến sự tồn tại của Chúc Lệnh Chu.
Mộc Tắc Thanh hành lễ với hắn một cách thờ ơ: "Tại hạ Cầm Xuyên Mộc gia, Mộc Tắc Thanh."
Đồ Sơn Biên Tự hồn nhiên vẫy tay, khuôn mặt trời sinh trẻ măng khiến hắn ta trông rất trẻ, thực tế hắn ta lớn hơn Mộc Hề Chi tận năm tuổi: "Tại hạ là đệ tử của Cầm Xuyên Mộc gia, Đồ Sơn Biên Tự."
Sư tỷ của Mộc Hề Chi - Tuế Khinh Dã hơi chắp tay, lời ít ý nhiều: "Tuế Khinh Dã." Đều là đệ tử của Cầm Xuyên Mộc gia cả, không cần phải nhắc đi nhắc lại.
Mộc Hề Chi vẫn còn đang nghĩ đến Mặc tướng quân, trước khi bị đá ra khỏi ý niệm nàng đã nhìn thấy được chuyện sau đó.
Vào giây phút cuối cùng Mạc phu nhân đã dùng cạn yêu lực để mở hết tất cả cánh cửa bị khóa của các nhà trong thành, hy vọng giúp được những người dân bị nhốt lại có thể trốn thoát, nhưng Họa Đẩu lại làm phép khóa cổng thành lại.
Đây là lý do vì sao trong thành lại có hài cốt.
Những người dân xông ra khỏi nhà chỉ nhìn thấy Mặc tướng quân bị con rắn hoa quấn quanh người, sau đó họ muốn chạy trốn nhưng lại nhận ra cho dù có đẩy thế nào cũng không thể mở cổng thành chạy ra được, mãi cho đến khi họ bị đám cháy to nuốt chửng.
Sau khi người dân Hàn Sương thành chết, oán hận tích tụ lại, Mặc tướng quân phải chịu sự đày đọa hết lần này đến lần khác không thể nào chuyển thế đầu thai, còn Mạc phu nhân đã hồn phi phách tán từ lâu nên không biết được kết cục của phu quân mình.
Mộc Hề Chi trở nên trầm tư.
Phụ thân bảo muốn hóa giải oán khí thì phải biết được oán khí từ đâu mà ra, nhưng giờ phút này cho dù Mộc Hề Chi có biết oán khí xuất phát từ đâu thì nàng cũng chưa nghĩ ra cách nào ổn thỏa để hóa giải những oán khí này.
Cái này gọi là tinh thông lý luận tri thức nhưng không có kinh nghiệm thực tiễn nhỉ.
Nói với các oán khí rằng, chuyện lửa thiêu Hàn Sương thành không phải do Mặc tướng quân gây nên sao? Chắc chắn rằng một năm nay, Mặc tướng quân đã giải thích cho các oán khí không biết bao nhiêu lần, nhưng bọn họ chỉ tin những gì mình nhìn thấy thôi.
Nàng nhìn sang hài cốt trên đài hành hình ở pháp trường, nói với các oán khí rằng, nếu như Mặc tướng quân là yêu, vậy thì sau khi chết thi hài sẽ không phải là người, tu sĩ thì biết chuyện này, còn người bình thường sẽ không biết.
Bọn họ cho rằng yêu có thể hóa thành người nên sau khi chết cũng có thể duy trì hình dáng của con người.
Có lẽ họ cho rằng có thể làm vậy.
Mộc Hề Chi vội vàng suy nghĩ cái cớ để nói khi gặp phải oán khí. Tuế Khinh Dã tức khắc cảnh giác xung quanh, nàng ấy bỗng nắm chặt thanh kiếm trong tay: "Có thứ gì đó đang lao về phía chúng ta, cẩn thận đấy."
Mộc Tắc Thanh chắn trước người bọn họ, không hề hành động thiếu suy nghĩ, khi thấy rõ thứ ở phía trước là gì, hắn ngăn cản Tuế Khinh Dã ra tay: "Chờ đã."
Tuế Khinh Dã cũng ngay lập tức thu lại thanh kiếm gỗ có linh lực trời cho: "Sư huynh, sao vậy?"
Hắn nhìn về phía trước.
"Thứ này..." Mộc Tắc Thanh khẽ nhíu mày, không biết nên gọi thứ này là người hay là vật: "Hắn là người đưa hai tên đệ tử ngoại môn cho huynh, trông có vẻ không hề có ác ý gì với huynh cả."
Bọn họ đều nghĩ rằng Mộc Tắc Thanh là người cứu hai tên đệ tử kia, nhưng sự thật không phải vậy.
Mộc Hề Chi cũng nhìn về phía trước, một bóng dáng đi xuyên qua màn sương dày đặc, lộ ra khuôn mặt cũng tính là hơi quen thuộc với nàng —— Mặc tướng quân.
Hắn đi từng bước về phía bọn họ.
Quần áo của Mặc tướng quân bị xé rách tả tơi, cơ thể rắn chắc cường tráng biến thành gầy trơ xương, mái tóc đen rối bời, khuôn mặt tiều tụy trắng bệch, hốc mắt sâu hoắm, bờ môi khô nẻ.
"Mặc tướng quân?" Mộc Hề Chi gọi, nàng nhận ra hắn là ai.
Đôi mắt Mặc tướng quân vốn như bị lớp bụi mờ che phủ, nghe nàng gọi như vậy, lớp bụi ấy dường như xua tan đi đôi chút: "Ngươi, biết, ta, sao?"
Hắn bị oán khí của người dân Hàn Sương Thành đày đọa ngày đêm suốt hơn một năm, lòng hăng hái và sự kiêu ngạo khi còn là tướng quân đã tan biến hoàn toàn, tính tình cũng thay đổi rất nhiều, khi nói chuyện cũng không được trôi chảy cho lắm.
Mộc Hề Chi gật đầu: "Phải." Quen khi trở về quá khứ cũng tính là quen mà nhỉ.
Chúc Huyền Tri nhìn Mặc tướng quân đã thay đổi quá nhiều nhưng lại không hề thấy xúc động, hắn chỉ quan tâm đến bản thân, sự sống chết của người khác tất cả không liên quan gì đến hắn.
Ánh mắt của Mặc tướng quân lộ vẻ mù mờ: "Nhưng mà ta, không, không nhớ rằng ta đã từng gặp ngươi."
Không đợi Mộc Hề Chi trả lời, bỗng dưng hắn phát hiện ra được điều gì đó, không còn bận tâm đến chuyện này nữa, hắn bảo họ lập tức rời khỏi Hàn Sương thành, các oán khí sắp đến rồi, chúng đang lao đến muốn giết sạch những người sống sót trong thành.
Sau khi người dân Hàn Sương thành biến thành oán khí, họ đã mất đi nhân tính, giết người làm niềm vui, hễ bất cứ ai đi qua Hàn Sương Thành đều sẽ bị chúng dụ dỗ vào trong rồi giết chết. Hắn đã từng ngăn cản nhưng không thành công.
Lần duy nhất hắn thành công là lần này.
Cũng nhờ có sự hăng hái của hai đệ tử Cầm Xuyên Mộc gia, họ biết pháp thuật và đã chống đỡ được một trận oán khí, nhờ vậy Mặc tướng quân mới nắm được cơ hội cứu họ, ẩn náu trong thành mấy ngày, thoát khỏi hiểm nguy.
Oán khí của người dân Hàn Sương thành giống như địa phược linh, bị trói buộc trong Hàn Sương thành, mãi mãi không thể rời đi, chỉ cần họ ra khỏi thành là sẽ được an toàn. ( truyện trên app T Y T )
Mặc tướng quân: "Nhanh lên, đi mau!"
Mộc Hề Chi chỉ vào thi hài trên đài hành hình ở pháp trường, căng cổ hét lên lời giải thích đã chuẩn bị sẵn nhưng oán khí từ đầu đến cuối vẫn lờ đi không chịu nghe.
Họ vẫn không tin, cũng có thể họ cần một người để nhận lấy cơn thịnh nộ của họ.
Không thể hóa giải thì chỉ còn cách thu phục.
Mộc Tắc Thanh vốn định thu phục oán khí của người dân Hàn Sương thành để chấm dứt hậu hoạ, nhưng vì bên cạnh còn có hai đệ tử ngoại môn đang hôn mê bất tỉnh không thể tự bảo vệ mình, thế nên hắn quyết định rời khỏi thành trước.
Mộc Hề Chi chạy theo họ ra ngoài, thấy Chúc Huyền Tri vẫn đứng im một chỗ không động đậy, nàng quay đầu lại kéo hắn: "Ngươi còn đứng đó làm gì?"
Oán khí đột ngột xâm nhập vào cơ thể Chúc Huyền Tri với tốc độ không thể chống đỡ.
Nàng chưa kịp phản ứng nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Bọn họ có nhiều người như vậy, sao oán khí lại tập trung tấn công Chúc Huyền Tri? Lẽ nào là vì hắn là người yếu nhất trong số bọn họ sao?
Khi thấy Chúc Huyền Tri ngất đi, Mộc Hề Chi hơi lo lắng hắn sẽ gặp nguy hiểm nên theo bản năng đưa tay ra, nhanh chóng ôm lấy hắn: "Chúc Lệnh Chu."
Chúc Lệnh Chu...
Trước khi Chúc Huyền Tri ngất đi, hắn nghe thấy Mộc Hề Chi gọi cái tên này, đôi mắt lóe lên một sự kỳ lạ.
Lúc này tại Vân Trung Hỏa gia.
Có một người đứng trước cửa căn nhà nhỏ xây trên vách đá, y nhìn về phía chân trời, tay ôm lấy ngực vì những cơn đau ập đến bất thình lình, khóe môi rỉ ra một chút máu nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng.
Nốt ruồi đỏ bên khóe mắt Chúc Lệnh Chu đã bị che đi, y từ từ cụp mắt, nhìn thấy vài sợi tóc đen bung xõa xuống trước mặt.
Linh sủng y nuôi biến thành hình người đỡ lấy hắn: "Sao chủ nhân lại đưa lệnh bài ngọc cho hắn?"
Chúc Lệnh Chu khẽ mỉm cười.
Giọng nói của y êm ái, trầm như nước: "Đệ ấy đã muốn ra ngoài với thân phận của ta thì cứ tùy đệ ấy vậy, cũng không phải việc gì to tát. Ngươi đừng có mà rêu rao, phụ thân cũng nghĩ đệ ấy là ta đấy thôi."
"Huống chi, đây là lần đầu tiên đệ ấy đưa ra yêu cầu với ca ca là ta." Chúc Lệnh Chu khựng lại một chốc: "Sao ta có thể không đáp ứng đệ ấy được?"
"Sức khỏe của chủ nhân..." Linh sủng rầu rĩ không vui, nó muốn nói nhưng lại thôi.
"Không sao cả, ta uống thuốc cũng có thể duy trì tâm mạch được mà, người ngoài không biết, ngươi mà lại không biết sao? Hơn nữa, đệ ấy là đệ đệ của ta, ngươi không nên lúc nào cũng có ác ý với đệ ấy như vậy." Chúc Lệnh Chu xoa đầu linh sủng.
Linh sủng tức tối bất bình: "Nhưng ta thấy hắn chỉ muốn lợi dụng danh nghĩa của chủ nhân để làm chuyện xấu, sau đó đổ lỗi cho chủ nhân thôi."
Chúc Lệnh Chu bật cười.
Da hắn vốn đã tái nhợt, do bật cười nên khuôn mặt lại có chút màu sắc: "Sao ngươi cứ thích nghĩ xấu người ta vậy." Chúc Lệnh Chu xoa huyệt thái dương, "Ta mệt rồi, dìu ta về phòng nghỉ ngơi."