Kiều Nhã rơi nước mắt nói: “Tôi vì mệt mỏi đến sụp đổ khóc lóc, tôi khóc vì mẹ tôi chưa từng có một ngày hạnh phúc, tôi khó khăn lắm mới có thể chăm sóc bà, đưa bà hưởng phúc, cô có biết không… cô có biết bà vì lo lắng cho tôi, mới chịu đựng mỗi lần hóa trị, lọc máu đau đớn, cố gắng sống từng ngày từng ngày!! Cô dựa vào cái gì mà tự cho mình là đúng, đương nhiên cho rằng hiểu chúng tôi, rồi giết người?”
Việt Lan khẽ tặc lưỡi một tiếng: “Nhìn xem, Diêu Trường Tùng thật rộng lượng, tình cảm giữa Kiều Nhã và mẹ cô ấy tốt biết bao, còn cô giống như Dung Y nói, chỉ là một kẻ hèn nhát, dám làm mà không dám nhận.”
An Hiểu Ni gần như không còn lý trí: “Đúng! Cha mẹ các người đều do tôi giết! Thời điểm tôi giết họ, bọn họ còn hỏi tôi, y tá An, tôi còn bao lâu nữa mới khỏi? Hôm nay tôi cảm thấy cơ thể mình đã tốt hơn nhiều, có phải tôi có thể xuất viện rồi không?”
“Á á!”
Kiều Nhã không chịu nổi, tiếng théo chói tai vang lên, lao về phía An Hiểu Ni, một cái tát mạnh giáng xuống.
Việt Nhạc nhanh chóng kéo người ra, để người khác đưa An Hiểu Ni đi.
Kiều Nhã ngã quỵ xuống khóc, há miệng không nói lên lời, chỉ có thể im lặng gào thét: “Mẹ… mẹ… mẹ ơi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play