Tiểu Thất nghiêm túc nói: [Không đâu, nôn điện tử, đại khái là phát ra một số tiếng nôn.]
Dung Y thở phào: [Ồ… tôi chắc sẽ không nôn đâu, phim kinh dị tôi xem nhiều rồi.]
Dừng lại trước cửa nhà nạn nhân, hai cảnh sát đeo mũ bảo hộ đi ra, tay cầm đồ vật mà Dung Y không biết.
Bọn họ báo cáo với Thương Dã: “Thương đại, đã phun xong Luminol rồi.”
Thương Dã gật đầu, sau đó quay sang nhìn Dung Y, như nhớ ra điều gì: “Đưa cho cô ấy một cái túi nhựa.”
Dung Y mơ màng nhận lấy, Thương Dã liền nhấc dây cảnh báo màu vàng lên, cúi người đi vào.
Cô theo sau, lặp lại động tác tương tự, lần này mùi máu tanh nồng nặc hơn tràn ngập trong xoang mũi, khiến cô nhăn mặt khó chịu.
Cửa gỗ mở ra, căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, từ sàn nhà, tường, đến ghế sofa đều phát ra ánh sáng huỳnh quang.
Dung Y thoáng nhìn thấy vài dấu chân mới nhận ra, hiện trường đã được phun một lượng lớn Luminol, đó là vết máu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT