Chu Tu Viễn: “Tôi tại sao muốn giết anh ta, đại khái là tôi muốn trừng phạt những người nhắc nhở tôi đáng thương như thế nào.”
“Anh ta không làm gì sai, giữa tôi và anh ta cũng không có mâu thuẫn hay thù hận gì, mà tôi chỉ oán hận anh ta thôi, chỉ nghĩ trên đời này lại có người dễ dàng có được mọi thứ mình muốn mà không cần vất vả, trái tim tôi bị dày vò không ngừng, tại sao!”
“Tại sao tôi lại sinh ra trong một gia đình như vậy, mẹ tôi bệnh tật, bố tôi là cái thứ vô dụng, ông ta chỉ mới học đến lớp hai tiểu học, thậm chí không thể sử dụng điện thoại thông minh, thậm chí không thể đến ngân hàng rút tiền, ông ta không nỗ lực cũng khong học hành, ông ta rất ngu ngốc chỉ biết bán rẻ sức lao động để kiếm tiền, người như vậy lại là bố tôi, tôi không thể thoát khỏi ông ấy, tôi vừa phẫn nỗ vừa buồn bã, nhưng cha của người khác là ông chủ của một công ty niêm yết! Tại sao, tại sao chứ!”
Tần Kha: “Sự sinh ra của mỗi người không phải do bản thân quyết định.”
Chu Tu Viễn: “Tôi biết, rất nhiều người nói đây là số phận, có người sinh ra đã giàu có, có người sinh ra đã chịu khổ, nhưng tại sao người chịu khổ lại là tôi?”
“Khi còn đi học, tôi đã học được rất nhiều lời ca ngợi sự đau khổ, cái gì mà bảo kiếm là được mài ra, hoa mai đến từ hàn lạnh cùng cực. Thất bại là mẹ của thành công gì đó, và cái gì có chí ắt thành công.[1]”
“Sau khi ra xã hội, trong một thời gian, tôi cũng ăn một ít súp gà để động viên bản thân làm việc chăm chỉ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play