Tạ Lệ sốt ruột hỏi: “Nhà cô làm nghề gì?”
Tần Kha suy nghĩ một chút rồi nói: “Làm nghề gì? Quả thực tôi cũng không rành lắm, chỉ là thành lập một công ty, có khá nhiều tiền (điều tra kinh tế thì đúng là có nhiều tiền), Garage của nhà chúng tôi có hơn chục chiếc ô tô (do điều tra kinh tế thu giữ), họ ngày nào cũng gặp sếp của các công ty khác nhau để bàn công việc (bắt người), tôi thấy khá là nhạt nhẽo.”
Nhạt nhẽo? Tạ Lệ đố kỵ đến sắp chua hết cả răng, bọn phú nhị đại này đúng là đáng ghét, cái gì cũng không để trong mắt, họ không biết rằng cái mà họ gọi là “nhàm chán”, có bao nhiêu người không thể có được nó dù có làm việc chăm chỉ cả đời.
Cũng như cô ấy, ra trường đã sáu năm rồi, suốt một thời gian dài, ngày nào cô ấy cũng tăng ca đến một, hai giờ sáng, đi làm chỉ để nhìn mặt ông chủ và sếp, chỉ vì số đồng lương ít ỏi đó, vì muốn tăng lương, cô ấy phải phí công nịnh hót người khác, cho đến bây giờ trong tài khoản tiết kiệm của cô vẫn còn chưa tới 100.000 tiền gửi.
Không có xe cũng không có nhà, bởi vì tôi có quá nhiều việc phải làm, và thậm chí không có thời gian để yêu, thậm chí không có cô trai.
Và một số người không phải làm bất cứ điều gì, và họ có tất cả mọi thứ.
Thật sự là không công bằng!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play