Thấy Tần Kha nói được một nửa thì dừng lại, Đinh Bồi Linh thúc giục: “Rồi sao nữa? Cô muốn nói gì? Tôi hồi cấp hai có bắt nạt cô ta không? Tôi chẳng nhớ gì cả. Đậu Nhạc à? Tôi không có ấn tượng gì về người này. Nhưng cái tên này tôi nhớ mơ hồ, vì nó hài hước, giống như từ “đùa vui”, nghĩa là chuyện cười.”
“Khi đó, hình như lớp chúng tôi cũng đã bàn luận về tên của cô ta. Tôi nhớ là có mà, mọi người đều nói bố mẹ cô ta chắc chắn là không có học thức, không biết đặt tên nên mới đặt cho cô ta cái tên này. Tên gọi ở nhà của cô ta là Lạc Lạc, gọi lên nghe như gọi chó.”
Nói tới đây, Đinh Bồi Linh dừng lại: “Cô không phải muốn nói rằng, vì chúng tôi nói tên cô ta không hay nên mười mấy năm sau cô ta đột nhiên buồn bã rồi tự sát đấy chứ? Không cần thiết thế đâu, bây giờ còn có người dễ bị tổn thương đến vậy sao?”
“Vả lại tại sao lại tìm tôi? Lúc đó cả lớp đều nói tên cô ta giống tên chó mà, gọi cô ta là ‘Lạc Lạc’ như đùa chó cũng không chỉ mình tôi, mấy cậu con trai còn gọi to hơn tôi nhiều, nếu tìm thì cũng phải đi tìm bọn họ chứ.”
Đậu Nhạc?
Lạc Lạc?
Giống tên chó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT