Cũng may Vương Hạo vẫn rất chuyên nghiệp, anh ta rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại.
Vương Hạo Nghiêm túc nhìn Khúc Phi Bạch: “Khúc tiên sinh, vừa nãy ông còn thề thốt ngày đó mình tan làm xong thì đi thẳng về nhà nghỉ ngơi, vì sao bây giờ lại nói là đi ngang qua?”
“Thời gian xảy ra vụ án là mười một mười hai giờ đêm, vậy mà ông có thể đi ngang qua sao?”
Vương Hạo: “Ông thừa nhận người báo cảnh sát là ông à?”
Khúc Phi Bạch cẩn thận mở lời: “Là tôi báo cảnh sát.”
Vương Hạo: “Vậy sao ngay từ đầu không nói?”
Thái độ của Khúc Phi Bạch thành khẩn: “Con người tôi không thích phiền phức, hơn nữa không có gì để nói, vụ tai nạn xe cộ kia không phải đã điều tra rõ ràng rồi sao? Là sự cố do tài xế say rượu lái xe tạo ra, tôi chỉ là nhìn thấy nên báo cảnh sát mà thôi, thực hiện đúng nghĩa vụ công dân thôi, như vậy thì tôi không tính là phạm tội chứ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play