Sắc mặt Triệu Lâm Uyên bình tĩnh: “Chỉ là tiếng chuông gió bình thường thôi, tôi vừa đi dạo một vòng, ở cửa sau có treo, đã rất cũ rồi, chỉ còn lại một cái chuông còn hỏng hết rồi.”
“Chắc hẳn là bây giờ gió to quá nên mới tạo ra âm thanh mà thôi.”
Tần Kha gật gật đầu, rất nhanh đã chấp nhận cách giải thích này của Triệu Lâm Uyên.
Cô nhìn về phía hai cảnh sát của đồn cảnh sát địa phương còn đang run rẩy, tuy rằng cảm thấy lá gan của họ có vẻ hơi nhỏ, nhưng cô vẫn lên tiếng an ủi: “Không phải sợ, bây giờ là ban ngày, còn là đúng giữa trưa, đợi lát nữa chắc trời sẽ sáng hơn thôi, hơn nữa đội trưởng Triệu cũng đã nói rồi, chỉ là chuông gió bình thường thôi.”
Bàn tử thong thả gật gật đầu.
Tần Kha thấy Tiểu Lý còn đang run rẩy lại tiếp tục an ủi: “Phải tin tưởng vào khoa học chứ, hai ngươi mở cửa ra đi, để sáng sủa hơn một chút.”
Bàn tử và Tiểu Lý tuy rằng vẫn còn sợ, nhưng đang trong thời gian làm việc, lãnh đạo nói thì vẫn phải nghe, hai người đi tới cửa, định mở cửa ra, nhưng họ ngay lập tức phát hiện ra một chuyện khiến người ta sợ hãi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT