Dòng nước len lỏi kích thích kéo theo dòng dịch dính nhớp tận sâu bên trong, chẳng biết chạm trúng nơi nào, Tô Đào yếu ớt rên khẽ một tiếng, bắt lấy cổ tay Bạch Ngọc Vũ, mặt mày tủi thân trách móc.
“Anh còn là người không đấy...”
Bạch Ngọc Vũ nhướng mày bật cười, mắt ánh ý cười: “Chạm trúng ngoài ý muốn thôi, ngủ đi.”
“Tin anh mới là lạ... anh là loại đàn ông mặt người dạ thú! Cầm thú cũng không bằng.”
Nhìn người ta bị dày vò đến mức mắt cũng không mở nổi, toàn thân đầy dấu vết, đáng thương muốn khóc, Bạch Ngọc Vũ cũng không thật sự là cầm thú, nhanh chóng dọn dẹp cho cậu rồi để cậu đi ngủ.
Bàn tay ấm áp từng nhịp từng nhịp vuốt tóc Tô Đào, mềm mượt, mát lạnh, cảm giác quá dễ chịu, khiến Bạch Ngọc Vũ chẳng nỡ buông.
Lúc này đây, hắn vừa phấn khích đến ngứa ngáy, vừa muốn vuốt ve người yêu, vừa muốn hôn lên đôi môi đỏ hồng ấy, lại vừa muốn ôm thật chặt vào lòng. Cứ như thế mới có thể lấp đầy khoảng trống suốt bao năm qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT